Chương 1531 Dọn sạch một dãy núi (2)
...
Đoạn đường này, bọn họ đi với tốc độ quá nhanh, chỉ nửa tháng, đoàn người đã đến phía tây Yêu Vực, ở đây đã thuộc về lãnh địa của mạch Bàn Sơn Viên, phía tây tới Đại Minh Xuyên, phía bắc tới Thanh Hà Cốc, phía nam tới Nam Hoang Thành, đông tới Âm Sơn Lĩnh, nối liền với Vân Châu trong Cửu Châu, địa vực sông núi tới trăm vạn dặm như vậy đều là lãnh địa của mạch Bàn Sơn Viên cổ xưa nhất, vô cùng rộng lớn.
Phương Nguyên cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là quen thuộc với mạch Bàn Sơn Viên này.
Trước đây người đầu tiên kết oán vớ Phương Nguyên là Nam Hoang Thành.
Mà trên thực tế, người đứng đầu Nam Hoang thành chính là con trai lớn của lão tổ Bàn sơn này.
Nói cách khác, ban đầu lúc ở Thái Nhạc thành, trên thực tế thế tử Yêu tộc kia bị Phương Nguyên giết chết chính là cháu của lão tổ Bàn Sơn này. Cứ vậy mà tính toán, trước đây Yêu Vực xâm nhập Vân Châu, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm, lấy đi rất nhiều tài nguyên và nô lệ cũng là mạch Bàn Sơn đi đầu. Mối thù của hai bên đã bắt đầu dây dưa từ nghìn năm trước.
Từ trước tới nay, mạch Bàn Sơn Viên cũng là mạch có thực lực và nội tình mạnh nhất trong mười mạch Yêu Vực, nhất là nghìn năm trước, sau khi xâm nhập Vân Châu còn lấy được rất nhiều tài nguyên, khiến cho mạch Bàn Sơn Viên thậm chí có thể nhòm ngó Yêu Vực.
Mạch Bàn Sơn Viên không chỉ có địa vực rộng lớn, nội tình thâm hậu, bàn về thực lực đã lọt vào mười mạch lớn của Yêu Vực, lão tổ Bàn Sơn này không biết đã sống bao lâu, cảnh giới và thực lực của lão tổ này vẫn luôn là một trong mấy lão quái vật mạnh nhất trong Yêu Vực. Hắn sinh được bảy đứa con, mỗi người con đều có bản lĩnh thông thiên, trong đó đặc biệt nổi danh nhất là Hoang Viên thành chủ của Nam Hoang thành.
Đương nhiên, bộ tộc Bàn Sơn Viên mạnh như vậy cũng có liên quan tới Âm Sơn tông trước đó. Lúc đó Âm Sơn tông ở giữa Vân Châu và Yêu Vực, quan hệ lại vô cùng thân thiết với Bàn Sơn Viên. Trong ngàn năm, bọn họ và Bàn Sơn Viên không ngừng chuyển vận tài nguyên, trao đổi một vài vật mình cần. Điều này khiến Bàn Sơn Viên có một qua trình không ngừng tích lũy, nghìn năm qua vô cùng khả quan.
Tuy nhiên thái độ của bộ tộc Bàn Sơn Viên đối với Tiên Minh ngược lại rất không rõ ràng. Bây giờ mười mạch Yêu Vực sớm đã chia làm hai phái, một phái là bây giờ bảy mạch tập trung ở Tiểu Quân Sơn gần đây, bọn họ gần như sẵn sàng lên xe ngựa, muốn đối địch với Tiên Minh, một phái khác lại mạch Thanh Khâu và mạch Trục Nhật, mạch Bàn Sơn, bọn họ biểu hiện ra thái độ ủng hộ Tiên Minh.
Đương nhiên, ba mạch này, phải nói hai mạch rưỡi.
Thật ra thái độ của bộ tộc Bàn sơn vẫn vô cùng mơ hồ. Trước đây bọn họ vẫn qua lại thân thiết với Tiên Minh, đây cũng là nguyên nhân trong kỳ thi Lục Đạo ở Trung Châu trước đây, con trai nhỏ của lão Bàn Sơn Viên lại qua Vấn Đạo Sơn xem lễ. Nhưng kết quả một lần xem lễ này lại kết thúc bằng việc con trai nhỏ của lão Bàn Sơn Viên bị phát hiện ra thân phận là Huyết Sử Giả dưới sự điều khiển của chủ Hắc Ám, cuối cùng bị giết chết...
Bắt đầu từ đó, quan hệ giữa mạch Bàn Sơn Viên và Tiên Minh vô cùng lạnh nhạt.
Những tình thế không rõ ràng này lại càng làm Phương Nguyên nghi ngờ hơn, thiếu chủ Bạch Phong tộc rốt cuộc tới đây làm gì?
Hắn muốn lôi kéo mạch Bàn sơn để bọn họ cùng chống lại tiên quân Ma Biên hay còn có mục đích gì khác?
...
...
- Ha ha, thiếu chủ Bạch Phong tộc đại giá quang lâm, mạch Bàn Sơn vô cùng kính trọng!
Lúc bọn họ tới Lạn Thạch Sơn – thánh địa của mạch Bàn Sơn, lại nhìn thấy cả khu vực núi lớn như vậy được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Đông Nam Tây Bắc đều có yêu binh tập trung. Cả Lạn Thạch Sơn mơ hồ được một trận quang đại trận bao phủ. Trận này cực kỳ cao minh, rất nhiều đại trận bảo vệ núi chính thống của Nhân tộc cũng không thể so sánh được. Phương Nguyên mơ hồ suy nghĩ tới phong cách của nó liền hiểu rõ, khẽ thở dài.
Lại là chuyện tốt do Âm Sơn tông làm!
Yêu ma có mấy người hiểu trận đạo, có lẽ đại trận bảo vệ núi này vẫn là do Âm Sơn tông đặc biệt mời cao nhân tới làm.
Mà lúc này, ở sơn môn ngoài Lạn Thạch Sơn này đã có một gã đàn ông trung tuổi với dáng vẻ nho nhã, tướng mạo đường hoàng đang chờ. Vừa thấy Pháp Giá của thiếu chủ Bạch Phong hạ xuống, hắn đã tiến tới đón, tiếng nói tiếng cười sang sảng, dáng vẻ rất khách sáo.
Phương Nguyên hơi kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện người này lại là Nhân tộc, huyết mạch rất tinh thuần.
- Ha ha, Tào quản sự quá khách khí rồi. Lão tổ tông ở đâu, nhanh dẫn ta đi gặp...
Thiếu chủ Bạch Phong thấy người này cũng rất khách sáo lên tiếng chào hỏi.
Phương Nguyên vừa nhìn, bỗng nhiên nghĩ ra được thân phận của người này.
Đây không phải ai khác, đây chính là nhân nô được mạch Bàn Sơn này nuôi dưỡng, thoạt nhìn còn là một người có địa vị rất cao.
Nghìn năm trước, mạch Bàn Sơn đã xâm nhập Vân Châu, cướp đi rất nhiều tài nguyên cùng điển tịch, cũng bao gồm rất nhiều người. Những người này có kẻ chết ở trong miệng yêu ma, có kẻ lại trở thành nô lệ của bộ tộc Bàn Sơn Viên, Tiên Minh đã từng đòi lại một phần, trong nhóm người này có lẽ còn có tổ tiên của Phương Nguyên, nhưng cũng có một phần bị bộ tộc Bàn Sơn Viên lúc đó giấu đi, ngoại trừ những kẻ khổ sở, bệnh tật mà chết, những kẻ khác dần sinh sôi nảy nở trong lãnh địa của mạch Bàn Sơn này.
Chương 1532 Thành chủ Nam Hoang Thành (1)
Đương nhiên, thân phận đầy tớ của bọn họ vẫn không có thay đổi, nhưng dần có một vài người leo lên, cả đời phụng dưỡng bộ tộc Bàn Sơn Viên. Thật ra trong cả Yêu Vực đều có người như vậy, nhưng ở bộ tộc Bàn Sơn Viên vẫn nhiều hơn, bọn họ lại được gọi là "Nhân nô".
Bây giờ người xuống dưới Lạn Thạch Sơn đón đám người thiếu chủ Bạch Phong chính là một người như thế, hơn nữa nhìn hắn chắc hẳn có chút địa vị ở bộ tộc Bàn Sơn Viên, có lẽ là tổng quản. Hắn tiếp đón thiếu chủ Bạch Phong, đồng thời còn chưa quên mỉm cười thân thiện với đám người Phương Nguyên đi theo phía sau, sau đó nhường đường, mời đám người thiếu chủ Bạch Phong lên vân giá, bay vào trong núi.
Bây giờ tiên vào trong Lạn Thạch Sơn, Phương Nguyên lại phát hiện ở đây khác hẳn với những Yêu Vực hắn từng nhìn thấy. Tuy đều ở trên núi, nhưng nơi đây là một trong mười yêu mạch lớn, tất nhiên không thể nát bét như Hô Phong Sơn của mình.
Trong núi có linh khí tuôn trào, đá xanh nước biếc, đình đài lầu các, còn thường xuyên có thể thấy đại tu mặc áo bào Lưu Vân tay áo lớn cưỡi mây bay qua. Thị nữ Nhân tộc mặc áo thắt eo đi qua đi lại hầu hạ, đầy vẻ thần tiên. Nhìn thoáng qua không giống với một ngọn yêu hơn mà chẳng khác nào tiên môn nơi Nhân tộc tu hành...
- Đây cũng là Yêu tộc à...
Phương Nguyên nói sao nói rõ được cảm xúc trong lòng.
Trước kia hắn tới Yêu Vực là muốn xem đám yêu này ra sao. Bây giờ hắn thật sự nhìn thấy được nhiều hơn trong tưởng tượng.
Bọn họ đi theo Tào quản sự trong vào sườn núi Lạn Thạch Sơn, lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chờ trong đình. Người này vô cùng vạm vỡ, mái tóc đen để xõa sau vai, cơ thể chắc nịch như đúc bằng thép, vừa nhìn đã biết có sức lực lớn, tu vi không tệ, chính là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng khí tức hung hãn lại vượt xa rất nhiều Nguyên Anh cùng thế hệ.
- Đại lão gia,
Thiếu gia Bạch Phong tộc đã nhận lời mời tới đây...
Tào quản sự thấy người này lại tiến lên quỳ xuống, cung kính bái lạy, sau đó thả tay xuống nói.
- Ừ, ngươi đi xuống đi!
Người đàn ông kia thuận miệng nói một câu, lại quay người qua.
Nghe cách xưng hô của Tào quản sự, Phương Nguyên hơi xúc động, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy người này trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, lông mày rậm nối thành một đường, mũi thẳng miệng rộng, nét mặt nghị lực, cho dù nhìn thấy thiếu chủ Bạch Phong tộc cố ý tươi cười nhưng vẫn có vẻ lạnh lùng, cứng rắn.
- Hắn chính là Thành chủ Nam Hoang Thành?
Phương Nguyên thầm suy đoán, trong lòng chợt có sát cơ dao động.
Nếu Tào quản sự gọi người này là đại lão gia, vậy người này nhất định là con trai trưởng của lão tổ Bàn Sơn, là Bàn Sơn lão tổ và một đầu lĩnh sinh ra, tên hắn là Hoang Viên. Bộ tộc Bàn Sơn lấy Bàn Sơn làm họ, người này là người có thực lực mạnh nhất trong đám con cháu phía dưới của lão tổ Bàn Sơn. Trước đây rất lâu, hắn đã rời khỏi Lạn Thạch Sơn đi tới phía tây Vân Châu và xây dựng một Nam Hoang thành, thực lực hùng hậu.
Nghìn năm trước, mạch Bàn Sơn dẫn theo rất nhiều yêu ma xâm nhập Vân Châu, hắn chính là kẻ tiên phong.
Mà nghìn năm sau, con trai hắn trộm ấn trốn vào Vân Châu, lấy người luyện thi, cũng bị Phương Nguyên giết chết. Về sau, Cam Long Kiếm chân truyền của Âm Sơn tông tìm tới cửa, bảo Phương Nguyên rời khỏi núi. Dọc theo đường, hắn lại bị thích khách của Cửu U cung truy sát vân vân, tất cả đều có liên quan đến Nam Hoang thành. Cho nên, nếu nói bây giờ Phương Nguyên còn có mấy kẻ thù oán, yêu này chính là kẻ đầu tiên!
Nếu Phương Nguyên còn tâm trạng lúc vừa vào Yêu Vực, lúc này hẳn đã trực tiếp giết chết hắn.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên cũng nhìn ra được, lúc này những thiếu chủ Yêu tộc này tập trung ở Lạn Thạch Sơn, sợ rằng không chỉ đơn giản là chúc thọ. Cho nên hắn cũng chỉ đành tạm thời ép xuốngsát cơ, cũng muốn thử những người này muốn giở trò gì lại nói sau...
- Đại ca Nam Hoang, mấy năm không gặp làm tiểu đệ nhớ muốn chết, không biết bây giờ mấy vị khác đã tới chưa?
Thiếu chủ Bạch Phong tộc cười, tiến lên hành lễ với Bàn Sơn Hoang Viên và hỏi.
Bàn Sơn Hoang Viên mỉm cười, nói:
- Đều đã đến đông đủ rồi, chỉ có ngươi ở xa nhất, lúc này mới tới thôi!
Thiếu chủ Bạch Phong tộc cười đáp một tiếng lại muốn bước đi, chợt thấy Bàn Sơn Hoang Viên khẽ chau mày, nói:
- Ta không nên dẫn theo nhiều người như vậy sao?
Thiếu chủ Bạch Phong hơi ngẩn người, hiểu rõ lại quay đầu liếc nhìn người phía sau lưng mình, căn dặn nói:
- Các ngươi tạm thời đi theo Tào quản sự, dâng lễ mừng thọ của ta cho lão thái gia Bàn Sơn xong lại chờ ta phân phó...
Hắn vừa nói hết câu lại nhìn lướt qua Phương Nguyên và mấy yêu hầu, cuối cùng nhìn Phương Nguyên nói:
- Ngươi là người đáng tin nhất, đi vào với ta!
Những người khác lại nhận lệnh rời đi, Phương Nguyên ngoan goãn đi theo phía sau hắn.
Trong lòng Phương Nguyên cũng cảm thấy kỳ lạ, sao vị thiếu chủ Bạch Phong này chưa bao giờ hỏi kỹ về mình, lại yên tâm về mình như vậy?
Bàn Sơn Hoang Viên đi trước dẫn đường, đưa Phương Nguyên và thiếu chủ Bạch Phong tới phía sau núi, mở ra từng tầng cấm chế, lại đi tới trước một tòa Thiên điện hẻo lánh. Điện này thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, thật chẳng biết tại sao lại phòng thủ nghiêm ngặt như vậy. Sau khi đẩy cửa đi vào, lại thấy rõ bên trong u ám, có mười mấy người hoặc ngồi hoặc đứng chờ ở trong này.
Chương 1533 Thành chủ Nam Hoang Thành (2)
Phương Nguyên liếc nhìn bọn họ, lại phát hiện ra khí cơ của những người này đều rất không tệ, lực huyết mạch cũng hết sức lợi hại. Trong đó có nữ có nam, một số yêu hầu chắc có thân phận không khác gì mình. Nhưng có mấy vị khác lại rất không tầm thường. Hắn quan sát tu vi và trang phục của bọn họ, lại có thể đoán là tương đương với thiếu chủ Bạch Phong. Điều này khiến Phương Nguyên thấy nặng nề:
- Bảy thiếu chủ Đại Yêu Mạch đều tới sao?
- Ôi, ngươi cuối cùng đã tới...
- Chúng ta chờ sốt ruột gần chết...
Thấy thiếu chủ Bạch Phong tiến đến, những người này đều đứng lên, còn có người vội vàng cười nói:
- Trước khi ngươi tới, đại ca Nam Hoang quả nhiên kín miệng, không chịu tiết lộ một câu nào. Bây giờ người cũng đến đông đủ, cuối cùng có thể nói cho chúng ta biết được rồi chứ?
- Ta cũng nóng ruột lằm, nhưng dù sao cũng phải cẩn thận một chút!
Thiếu chủ Bạch Phong nói một câu lại quay người sang, nói với Bàn Sơn Hoang Viên nói:
- Đại ca Bàn Sơn, chỗ kia mở ra chưa?
Bàn Sơn Hoang Viên không đáp, mở ra cấm chế, bảo vệ chặt chẽ bên trong Thiên điện này, liền đóng cửa Thiên điện lại, sau đó sai hai yêu hầu canh giữ ở cửa, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế trống ở giữa điện, trầm giọng nói:
- Ta cũng không phải cố ý giấu diếm các ngươi, chỉ là chuyện này quan trọng như vậy, phải cẩn thận, người các ngươi lựa chọn đều đáng tin chứ?
Đám yêu nghe vậy đều ngơ ngác nhìn nhau. Thiếu chủ Bạch Phong cười gượng nói:
- Đại ca Bàn Sơn yên tâm, từ biết được chuyện này, chúng ta không dám chậm trễ, sợ đám người các trưởng lão trong tộc bị người theo dõi, một khi vận dụng sẽ khiến Tiên Minh nghi ngờ, cho nên không dùng một ai, tất cả người dùng đều chọn từ phía dưới lên, hơn nữa còn điều tra cẩn thận, xuất thân sạch sẽ, ngươi yên tâm đi!
Phương Nguyên nghe vậy lại nghi ngờ:
- Ngươi xác định mình điều tra cẩn thận chứ?
Nhưng trong lòng hắn càng tò mò với chuyện của bọn họ hơn...
Lúc này, Bàn Sơn Hoang Viên mới khẽ gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt rồi. Mạch Bàn Sơn ta đã lên kế hoạch vài năm, không thể sơ suất được!
Hắn im lặng một lát mới nói tiếp:
- Mạch Bàn Sơn ta phát hiện ra chỗ đó từ rất nhiều năm trước. Nói vậy các ngươi hẳn cũng có nghe phong phanh qua. Năm đó mạch Bàn Sơn ta dẫn theo rất nhiều Nhân tộc từ Vân Châu đến là để chế luyện huyết bảo. Huyết bảo này là chìa khóa để bước vào chỗ đó. Chỉ là đáng hận cho đứa con trai ta. Nó chỉ tưởng đó là một món pháp bảo đơn giản, lúc sắp chế luyện thành lại trộm bảo vật này chạy trốn, kết quả bị người ta giết chết ở Thái Nhạc thành...
Phương Nguyên nghe đến đây, nhất thời ngẩn người.
- Các ngươi lại biết chuyện sau đó rồi!
Vẻ mặt Bàn Sơn Hoang Viên lạnh lùng nói:
- Ta lo lắng Tiên Minh phát hiện nên không tiện tự mình ra tay đoạt lại huyết bảo này, chỉ có thể để Âm Sơn tông đứng ra. Chỉ hận đám Âm Sơn tông vô dụng, tuy điều tra ra được nhưng không nói thật cho ta biết, mà tự mình lén tìm tới sơn môn của đối phương, kết quả bị người ta giết chết. Ta phái một nhóm yêu tướng qua, cũng bị một người thần bí giết chết, không còn một tên. Lúc đó ta đã lo lắng, có lẽ chuyện này bị lộ ra ngoài, bằng không sao có thể có cao nhân như vậy đứng ra, che chở cho thằng nhãi kia?
- Bởi vậy, ta đành phải yên lặng mấy năm, không đề cập tới chuyện này!
- Nhưng sau khi đợi mấy năm, ta phát hiện chuyện này hình như cũng không kinh động tới Tiên Minh, chỉ có thể nghĩ cách đoạt lại huyết bảo. Nhưng không ngờ thằng nhãi kia ngược lại dần có thành tựu, lúc ở Vấn Đạo Sơn, ngay cả em nhỏ của ta cũng bị hắn giết chết, bây giờ còn có đảo Vong Tình che chở, nổi tiếng ở Ma Biên, tu vi tăng mạnh, muốn đoạt lại huyết bảo từ trong tay hắn là điều không thể!
Mấy vị thiếu chủ yêu mạch bên cạnh nghe vậy đều thầm gật đầu, một người đàn ông trên trán có hai sừng hươu nói:
- Không sai, bây giờ Phương Nguyên này có tu vi thâm hậu, thực lực đáng sợ, chắc chỉ có mấy vị lão tổ tông ra tay mới trị được hắn, nhưng nếu lão tổ tông ra tay, Tiên Minh và Ma Biên sao có thể đồng ý, cho nên không chắc có thể đoạt lại được huyết bảo này, chỉ có thể nghĩ cách khác!
Bàn Sơn Hoang Viên khẽ gật đầu, nói:
- Thật ra trong mấy năm mất huyết bảo này, chúng ta đã bắt đầu tìm kiếm một cách khác, mấy năm qua ngược lại cũng có phát hiện, chỉ là tiến triển quá chậm, mãi đến khi vị kia ra tay trợ giúp, mới tính là một cách đáng tin. Trước đây không lâu, huyết bảo mới đã hoàn thành, lại quyết định gọi các ngươi cùng vào!
Hắn nói những lời này làm đám thiếu chủ yêu mạch vui mừng, kích động.
Nhất là thiếu chủ Bạch Phong tộc còn không nhịn được nói:
- Nếu chuyện này thành công, bộ tộc Bàn Sơn chính là chủ cứu thế Yêu Vực ta. Ôi, năm đó Ma Tông mạnh tới mức nào, đủ để chống lại tiên đạo, chỉ vì chống lại kiếp nạn lớn đã tử thương vô cùng nghiêm trọng, sau đó lại bị tiên đạo ám toán, từ đó về sau không thể vùng dậy, không phấn chấn được. Nhưng trong thánh địa của bọn chúng còn có tạo hóa vô tận, còn có rất nhiều thứ có thể tạo ra cao thủ trong thời gian ngắn. Nếu chúng ta có thể thuận lợi lấy được những truyền thừa này, thậm chí là Táng Tiên Bia trong truyền thuyết, vậy còn sợ gì Nhân tộc nữa?
Mãi tới khi nghe đến đây, Phương Nguyên mới thoáng biến sắc. Hắn rốt cuộc hiểu rõ bọn họ muốn làm gì rồi!
Chương 1534 Dã tâm và tham vọng của Yêu Vực (2)
Đủ chuyện khiến cho đến bây giờ Tiên Minh và bộ tộc Bàn Sơn Viên vẫn rất không thoải mái, có vài người đề nghị dứt khoát trở mặt, cũng có người cảm thấy bộ tộc Bàn Sơn dù sao vẫn lo lắng cho thiên hạ, là có thể lôi kéo được thì vẫn nên tha thứ cho bọn họ.
Nhưng đến bây giờ xem ra, trong mười mạch lớn ở Yêu Vực, kẻ có tham vọng lớn nhất chính là bộ tộc Bàn Sơn.
Vào nghìn năm trước, bọn họ đã sớm mơ ước truyền thừa ma đạo.
Xem ra, trong mười mạch Yêu Vực bây giờ là Bàn Sơn tộc, Thanh Khâu tộc, Đảo Dược tộc, Bạch Phong tộc, Già Nhật tộc, Khiêu Giản tộc, Đằng Vân tộc, Tầm Bảo tộc, Trích Tinh tộc, Trục Nhật tộc, cũng chỉ có hai mạch Thanh Khâu và Trục Nhật thật sự hướng về phía Tiên Minh.
Phương Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Bàn Sơn Viên thật sự hướng về phía Tiên Minh, điều này sẽ khiến hắn vô cùng khó xử.
Bây giờ không cần nữa, hắn rất hài lòng với sự lựa chọn của Bàn Sơn Viên!
...
...
- Nơi bí hiểm này chính là Đại Tự Tại Thần Ma Cung trong truyền thuyết!
Trong lúc Phương Nguyên suy nghĩ, Bàn Sơn Hoang Viên lạnh lùng nói:
- Tất cả người đời đều cho rằng nơi bí mật này đã bị phá hủy ở trong kiếp nạn lớn lần trước, nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại trên thế gian, một khi tin tức bị lộ ra, tất nhiên sẽ gây chấn động lớn.
Cho nên chúng ta muốn hành động phải làm vào lúc này, tất nhiên nên làm sớm không thể chậm trễ. Chỉ có điều chúng ta còn phải chờ thêm mấy người nữa qua, mới cùng nhau lên đường!
- Chờ người khác à?
Một người đàn ông mặc áo bào đen, hai tay áo thật dài, nhưng gương mặt lại rất xấu xí, bản tướng chính là một con dơi màu đen nghe vậy, có phần không nhịn được nói:
- Chuyện này quan trọng như vậy, vì tránh để Tiên Minh phát hiện, mỗi mạch chúng ta chỉ gọi một người, sao có thể dễ dàng cho người khác gia nhập được. Nếu chẳng may đến lúc đó, đối phương muốn cướp đi các loại ma bảo, vậy phải làm sao?
Vẻ mặt Bàn Sơn Hoang Viên chợt trở nên lạnh lùng, hừ lạnh nói:
- Ngươi tưởng ta muốn sao? Nhưng Đại Tự Tại Thần Ma Cung này làm sao có thể tiến vào dễ dàng như vậy được. Nếu không có người kia tìm tới giúp đỡ, sợ rằng đến bây giờ chúng ta vẫn không thể một cách nào ổn thỏa bước vào trong đó được. Khi hắn cho chúng ta pháp môn này, vốn đã nói rõ, muốn để những người này đi vào cùng chúng ta!
Nghe được hai chữ "người kia", các vị thiếu chủ Yêu Vực đều lộ vẻ nghiêm trọng, hình như hết sức kiêng kỵ.
Một lát sau, người đàn ông có hai sừng hươu mới nói nhỏ:
- Ta vẫn luôn tò mò, người kia rốt cuộc có lai lịch gì, sao ngay cả Tiên Minh cũng không làm gì được hắn? Các lão tổ tông bảo chúng ta nghe theo hắn, điều này thật sự... quá khó hiểu!
Bàn Sơn Hoang Viên nghe vậy, cũng thở dài nói:
- Chuyện này ngay cả ta cũng không biết, chỉ có mấy lão tổ tông hiểu rõ thôi...
Một lát sau, hắn mới nói:
- Làm sao các lão tổ tông có thể hại Yêu tộc được. cho nên chúng ta chỉ cần nghe theo bọn họ là được. Mà thôi, bây giờ không nói chuyện này nữa. Các ngươi đã xuất hiện, nếu lấy danh nghĩa chúc thọ, vậy không lộ mặt cũng không được, tất cả đi trước đi!
Các vị thiếu chủ yêu mạch khác đều đồng ý, tất cả rời khỏi Thiên điện này.
Tới bên ngoài, ai nấy đều tươi cười như hoàn toàn không có chuyện gì. Bọn họ đi dạo ở mấy chỗ cảnh đẹp trên Lạn Thạch Sơn. Đến buổi chiều, bọn họ lại tham gia bữa tiên yến của mạch Bàn Sơn Viên, chúc thọ cho lão tổ tông mạch Bàn Sơn.
Trong buổi Tiên yến này, Phương Nguyên cũng gặp được lão tổ Bàn Sơn này.
Lại thấy đó là một lão già gầy gò thấp bé, thoạt nhìn không có gì đáng chú ý. Nhưng Phương Nguyên lại biết, lão già này chính là một trong những người đáng sợ ở Yêu Vực hiện nay.
Trước khi tới Yêu Vực, Phương Nguyên đã từng cân nhắc.
Với tu vi của mình hôm nay, trong Yêu Vực gần như không có nhân vật nào có thể tổn thương đến tiểu bối của mình, thậm chí ngay cả tộc trưởng mười đại yêu mạch cũng không phải là đối thủ của mình, kẻ cần phải để ý cũng chỉ có mấy lão quái vật quanh năm ở ẩn này thôi. Ban đầu hắn vốn muốn khiêm tốn một chút, cố gắng hết sức tránh bọn họ, ngược lại không ngờ được cơ duyên xảo hợp, mình lại còn đi theo qua chúc thọ một người mừng thọ...
Tiệc mừng thọ này tất nhiên chỉ là giả, các thiếu chủ yêu mạch cũng chỉ là thả lỏng bên ngoài nhưng thần kinh đều căng thẳng.
Cũng may chờ đến ngày hôm sau, mấy vị khách thần bí đã đến Lạn Thạch Sơn. Chắc hẳn đó là người Bàn Sơn Hoang Viên nói đến.
Phương Nguyên theo thiếu chủ Bạch Phong nhìn thấy mấy người kia ở trong Thiên điện.
Đối phương tổng cộng có bốn người tới, tất cả đều giấu mình trong áo choàng màu đen, thậm chí thi triển bí pháp nào đó, ngay cả mặt mũi cũng bị khí đen bao phủ, không thể nhìn thấy rõ. Loại bí pháp này vô cùng cao minh, chỉ kém hơn Phương Nguyên thi triển bí pháp một chút.
Pháp môn khí cơ che giấu hình dáng của Phương Nguyên là từ trong Tiểu Thanh Mộng Thuật của Thanh Dương tông biến hóa ra. Sau khi hắn lĩnh ngộ Thiên Công chín thành, bất kỳ một loại pháp thuật bình thường nào rơi vào trong tay hắn đều sẽ xảy ra biến hóa cực lớn. Bây giờ cũng thế, mặc dù hắn không thay đổi hình dạng của mình, nhưng bất kỳ kẻ nào nhìn thấy hắn đều sẽ nhìn thấy một dáng vẻ phức tạp, cảm giác hắn rất xa lạ.
Mà những người này thi triển bí pháp lại vô cùng huyền diệu, khí đen che mặt, muốn nhìn thấy hình dáng của bọn họ lại chỉ có lấy đi lớp khí đen kia. Cho dù là tu vi của Phương Nguyên bây giờ cũng không có cách nào thấy được hình dạng của bọn họ mà không làm bọn họ phát hiện ra.
Trên cơ bản, thi triển pháp thuật này lại ngăn chặn khả năng bị người theo dõi.
Chương 1535 Huyết tế Minh Hà (1)
Cho nên, bây giờ Phương Nguyên cũng chỉ có thể phân biệt được sự khác biệt hình thể giữa bọn họ. Một người trong đó không cao, xinh xắn lanh lợi, một người cao gầy, trầm mặc ít nói, một người dáng ngọc, giọng khàn, còn có một người hơi mập.
Những người này nói rất ít, chỉ có người đàn ông dáng ngọc kia mở miệng, quyết định thời gian với Bàn Sơn Hoang Viên. Sau khi cùng mấy người khác rời đi, Phương Nguyên mới nghe ra được từ những lời Bàn Sơn Hoang Viên nói, biết người đàn ông kia là người bên dưới Tầm Đạo Sứ.
Phương Nguyên tất nhiên biết:
- người kia” được những thiếu chủ Yêu Vực này nhắc tới là chủ Hắc Ám.
Trong lòng hắn nghĩ, bản thân mình ở Long Tích đã từng giết chết Bất Động Minh Vương Sứ một lão đồng thành tinh, người kia có thực lực rất mạnh, lúc trước nếu mình không mượn trận pháp, sợ rằng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng cho dù là vậy, người này hình như chỉ đứng thứ hai dưới tay của chủ Hắc Ám. Điều này lại nói rõ còn có một người mạnh hơn hắn, không biết có phải chính là Tầm Đạo Sứ trước mắt này không...
Về phần mấy người khác, ngay cả đám người Yêu Vực cũng không biết thân phận của bọn họ, Phương Nguyên lại càng không biết.
Chỉ là hắn biết, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, lại phải cố bình tĩnh, lẳng lặng chờ.
Tới tối ngày thứ ba lại là một đêm trăng tròn, thiếu chủ Bạch Phong tộc mới dẫn theo bọn họ tiến đến phía sau Lạn Thạch Sơn.
Chỉ thấy thiếu chủ các mạch đều đã đến, mỗi người đều giống như thiếu chủ Bạch Phong, dẫn theo năm tên yêu hầu xem như hộ vệ, Bàn Sơn Hoang Viên làm cho người khác tương đối chú ý, một mình hắn lại dẫn theo mười người, hơn nữa trong mười người này còn có ba người chính là Nhân tộc. Một người trong đó là quản sự họ Thôi. Điều khiến người ta ngạc nhiên là trong ba Nhân tộc này lại còn có một đứa trẻ.
Mà bốn người thần bí kia không hề đi cùng, mỗi người dẫn theo một nhóm thủ hạ, xem ra, số lượng chỉnh thể hình như còn nhiều hơn các thiếu chủ Yêu Vực cộng lại. Những người này tất nhiên có chút bất mãn, nhưng thấy Bàn Sơn Hoang Viên không mở miệng, bọn họ cũng chỉ có thể cố nhịn.
Đoàn người tập trung một chỗ, trầm mặc ít nói chờ đợi.
Mãi đến khi tăng nhô cao trên đỉnh đầu, mới nghe Bàn Sơn Hoang Viên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Thời gian đến rồi!
Bàn Sơn Hoang Viên vừa nói dứt lời, đám yêu ở đó đều ngẩng đầu lên, sau đó chỉ thấy trên đỉnh Lạn Thạch Sơn chợt có một hơi thở phun ra nuốt vào, mặt trăng treo trên bầu trời trở nên mơ hồ.
Có thể thấy ẩn hiện một mặt trăng to như thắt lưng người từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống Lạn Thạch Sơn, khi gần đến đỉnh núi, khí cơ lại phun ra, ánh trăng lại di chuyển lên trên giống như nước thủy triều, một lên một xuống, từ từ tản ra.
- Là lão Viên...
Trong lòng Phương Nguyên xúc động, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Tất cả Yêu tộc trời sinh lại biết cách phun ra nuốt vào ánh trăng, nhưng phun ra nuốt vào thế nào lại có liên quan đến tu vi. Có bản lĩnh phun ra nuốt vào ánh trăng lại hình thành hiện tượng kỳ lạ như vậy, khí cơ gào thét, che khuất cả ngọn núi, chỉ sợ cũng chỉ có một Bàn Sơn Lão Viên này...
Phương Nguyên thầm nhủ mình phải cẩn thận một chút!
Trước khi đi tới Yêu Vực, hắn đã biết mình phải cẩn thận với những lão quái vật này!
Bây giờ xem ra, suy tính của mình trước đó... Rất chính xác!
Chỉ dựa vào lão Viên này phun ra nuốt vào không khí lại có thể nhìn ra lão yêu quái sống hơn hai ngàn năm này thật sự đáng sợ!
- Đi thôi!
Trong lúc Bàn Sơn Lão Viên phun ra nuốt vào không khí, Bàn Sơn Hoang Viên trầm mặt và khẽ quát một tiếng, dẫn theo đám yêu đi về phía đình nghỉ mát sau Lạn Thạch Sơn. Đình này rất rộng, chiều dài hơn mười trượng. Nhóm người bọn họ đều tiến vào lại có hơi chật, nhưng Bàn Sơn Hoang Viên vẫn lệnh cho mỗi người đi theo, chen chúc hết một chỗ.
Bởi quá quá chật chội nên không khỏi ép sát vào nhau, sau đó lại nghe có người cười "hì hì".
Sau đó vang lên tiếng thiếu chủ Đảo Dược tộc quát:
- Người nào lại dám động vào người ta?
Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, chỉ là không ai thừa nhận.
- Đừng vội nói chuyện!
Bàn Sơn Hoang Viên hạ giọng kêu lên một tiếng. Khi thấy rõ tất cả đám yêu đã bước vào trong đình, hắn lại giơ tay lên bấm một pháp trận, xung quanh không biết có bao nhiêu trận quang được che giấu, thoáng cái đã sáng lên, hóa thành từng đường ánh sáng mơ mịt bao phủ cả đình. Dùng mắt thường có thể thấy rõ, xung quanh có rất nhiều phù văn bay lượn, giống như những ngôi sao vừa đẹp vừa lộng lẫy.
- Không ngờ cái đình này lại là đại trận truyền tống...
Trong đầu Phương Nguyên hiện lên một ý nghĩ.
Đại trận truyền tống chính là một trận thế cao cấp nhất trên thế gian. Trong nhân tộc có không ít người biết, nhưng ở Yêu Vực lại hiếm thấy. Muốn thiết lập đại trận truyền tống như vậy, tuyệt đối không dễ dàng, bởi vậy chỉ có đạo chính thống cổ xưa nhất mới có. Trước đó không ai ngờ được bộ tộc Bàn Sơn lại có thể lập một đại trận truyền thống ở phí sau núi. Đây thật sự là một công trình khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Khi nhìn thấy được trận thế này, Phương Nguyên chợt hiểu rõ, không trách được Bàn Sơn Lão Viên phun ra nuốt vào ánh trăng lúc này!
Hắn cố ý dẫn động khí cơ, nhằm che giấu cho khí cơ vận chuyển đại trận truyền tống này!
Xem ra, bộ tộc Bàn Sơn này quả nhiên vô cùng cẩn thận!
Chẳng những mượn danh nghĩa chúc thọ để thiếu chủ các mạch tập trung ở Lạn Thạch Sơn, còn trực tiếp xây dựng đại trận truyền tống, truyền tống đến nơi bọn họ muốn đi, để tránh bị người trên đường theo dõi, thậm chí còn nghĩ xong kế sách che giấu đại trận truyền tống vận chuyển.
Từng vòng nối tiếp nhau, đa mưu túc trí như vậy, ai nói Yêu tộc ngốc chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất