Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1526 Chọn yêu hầu (1)

Mà yêu quái cũng sẽ bác bỏ, ngươi ăn đồng loại của ta, ta ăn đồng loại của ngươi, có gì không thể?

Từ khi Yêu tộc sinh ra, bắt đầu sống chung với con người dưới một bầu trời, lại không biết đã thảo luận về vấn đề này biết bao nhiêu lần.

Phương Nguyên cũng đã thảo luận không biết bao nhiêu lần về vấn đề này vẫn không rõ, lại không định thảo luận nữa.

- Không có gì để nói về vấn đề này nữa!

Hắn chỉ nói:

- Không liên quan tới đạo lý đúng sai, chỉ có lập trường rõ ràng. Vì ta là người, cho nên ta gặp được lại muốn giết ngươi!

Sau khi trầm ngâm một lát, hắn mới nói:

- Nhưng nếu ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho ngươi biết. Tiên sinh của loài người mới đầu đã dạy, vật có linh, có tình thì không thể ăn, sau này ta sẽ cố gắng viết điểm này vào trong điển tích, xem như trả lời ngươi!

Hắn vừa nói dứt lời, cũng không quan tâm Hô Phong đại vương nghe có hiểu không, lại một kiếm chém rơi đầu Hô Phong đại vương và ném vào trong nồi.

Lúc này trong nồi đã đầy, một đống đầu đủ loại kiểu dáng xếp thành một tòa tháp.

Phương Nguyên phất tay cho kiếm quang tản đi, chôn những thân thịt không biết tên xuống thật sâu trong lòng đất, sau đó ngồi xổm bên dòng suối nhỏ rửa tay.

Chẳng hiểu sao trong lòng thấy có chút nặng nề, đã nhiều ngày tâm cảnh vẫn rất bình thản cũng có chút rối loạn.

Không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, hắn chuẩn bị đi tìm mèo trắng, sau đó dẫn hắn rời đi.

- Thật quá đáng, các ngươi ăn thịt lại không dẫn ta theo...

Nhưng hắn mới đi được mấy bước đã nghe phía dưới vách núi có người bất mãn la hét, đi tới trước mặt.

Người đi đầu không phải ai khác, chính là nhị đại vương Du Thạch. Chắc nghe nói có ăn ngon, hắn lại qua theo. Bên cạnh hắn còn dẫn theo Báo gia, lão hồ ly và mấy yêu tướng. Trên người đi, bọn chúng bám theo nhị đại vương Du Thạch hỏi:

- Cuối cùng là làm gì vậy?

"Tam đại vương nhà ta rốt cuộc ở đâu?

Bọn họ còn chưa dứt lời, ngẩng đầu đã nhìn thấy Phương Nguyên, sau đó nhìn thấy nồi lớn phía sau.

- Ngươi...

Nhị đại vương Du Thạch cảm thấy kinh hãi, mở miệng muốn nói.

Phương Nguyên đã trực tiếp một kiếm chém hắn, đầu bay vào trong nồi lớn, vừa vặn rơi vào trên đỉnh tháp.

Đám Báo gia đi theo phía sau nhị đại vương giật mình trước cảnh tượng đó, thoáng ngây người, mắt đờ đãn.

Phương Nguyên lại cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Báo gia nhìn Phương Nguyên, sắc mặt trắng bệch, hầu kết chuyển động lộ vẻ khó tin.

Phương Nguyên cũng không vội, lẳng lặng chờ hắn nói.

Dù sao có chút giao tình, cũng nên cho hắn một cơ hội nói chuyện mới phải.

Sau đó hắn lại nghe Báo gia bỗng nhiên thì thào:

- Tam đại vương tính đoạt quyền sao?

Phương Nguyên hơi sững sờ:

- Gì?

Báo gia nhìn đống đầu trong nồi, trên mặt lộ vẻ chấn động lại kính phục, khẽ nói tiếp:

- Ta đã nói ngươi bản lĩnh lớn như vậy, một tay có thể đẩy đổ cây lớn, còn hiểu được trận pháp, không thể chịu làm một lão tam, không ngờ ngươi nhanh chóng đoạt quyền lại như vậy. Tam đại vương, bây giờ ngươi trở thành Đại Đại Vương, có phải cũng nên cho ta làm một đại vương không?

Phương Nguyên nhìn Báo gia ngốc nghếch, thật sự không biết nên nói gì nữa.

- Ôi, còn có nhiều người như vậy, đều là đại vương các đường đấy, sao ngươi giết được hết vậy?

Vào lúc này, lão hồ ly cũng nhìn cái nồi lớn và một đống yêu thi không đầu xung quanh đã đoán được thân phận của những yêu thi này, một gương mặt già nua sợ đến mức chẳng còn nếp nhăn đột nhiên khẽ nói:

- Có phải là tính kế trong rượu không?

Phương Nguyên cũng không biết nên nói gì, không phải moi người đều nói hồ ly rất thông minh sao?

Nhưng hắn không nói lời nào, trong mắt lão hồ ly lại bị xem là thầm chấp nhận. Lão lại có thể hưng phấn, kích động nói:

- Tam đại vương... Không đúng, Đại Đại Vương đúng là có dã tâm. Ta biết, ngươi nhất định là nghe nói về chuyện phía trên muốn chọn yêu hầu, cho nên muốn thu hết yêu binh của bọn họ. Thủ đoạn này thật sự quyết đoán. Nhưng làm thế nào mới thu được những yêu binh đó chứ?

Nhìn ánh mắt kích động của hắn, Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn nói:

- Ngươi nói đi?

Lão hồ ly kích động như một vị mưu sĩ gặp được minh chủ, chà xát tay, nói:

- Phải nhanh lên, các Yêu Binh biết được đại vương của mình bị giết, có lẽ sẽ muốn báo thù, chúng ta phải mau chóng bắt kẻ dẫn đầu của bọn họ lại rồi nói sau!

Lão đắc ý nói tiếp:

- Ép những người này nhận ngài làm Đại Đại Vương, những yêu binh kia có thể không nghe ngài được sao?

-...

-...

Phương Nguyên thấy hắn nói thật sự có đạo lý, lại không thể nói được gì hơn, đành phải chậm rãi cất thanh kiếm lại.

Vì vậy, lão hồ ly cùng báo gia vô cùng kích động đã lập tức chọn mấy tiểu binh đi ra ngoài, mời mấy yêu tướng nhị đại vương, tam đại vương gì đó phía dưới tới, bảo là muốn mời bọn họ cùng uống rượu. Các Yêu Vương vốn biết có chuyện đó, trong lòng vẫn nuối tiếc vì mình không thể qua. Lúc này vừa nghe nói, tất nhiên bọn họ đều lập tức chạy tới.

Sau đó mỗi kẻ tới đều bị Báo gia và lão hồ ly mai phục. Bọn họ lại dẫn theo yêu binh xông tới, trói lại. Trong đó có mấy kẻ thực lực lợi hại, dựa vào bản lĩnh ban đầu của bọn họ đáng lẽ không bị bắt, nhưng có Phương Nguyên tất nhiên không thành vấn đề.
Chương 1527 Chọn yêu hầu (2)

Không bao lâu, hơn hai mươi nhị đại vương, tam đại vương lại quỳ đầy đất.

Báo gia ưỡn ngực hop bụng, chắp tay sau lưng, đi trước mặt những người này và lạnh lùng nói:

- Các ngươi đều nghe cho rõ đi. Từ nay về sau Truy Phong Tam đại vương nhà chúng ta chính là Đại Đại Vương của các ngươi, ta là nhị đại vương của các ngươi, lão hồ ly... Ôi, hắn là tam đại vương của các ngươi. Các ngươi nghe Đại Đại Vương của chúng ta, chờ hắn thành yêu hầu, mỗi người các ngươi lại thành một đại yêu tướng...

Hắn nói xong lại cười hì hì rồi nói:

- Nhưng nếu các ngươi không nghe lời, lại nhìn các nồi lớn này!

Bây giờ trong nồi đang sôi, mơ hồ có mùi thịt bay ra.

Những đại vương chết không nhắm mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trên không trung vô cùng quỷ dị.

Nhóm nhị đại vương, tam đại vương các đường gì đó thường ngày tuy hung ác, nhưng cũng chưa từng thấy qua thủ đoạn như vậy. Bọn họ nhìn tới mất hồn, lại thêm mạng nhỏ mình trong tay người ta, nên chỉ bối rối một lát đã lập tức dập đầu trên đất.

Báo gia cùng lão hồ ly mừng rỡ, lập tức ép bọn họ uống rượu máu, thần phục Đại Đại Vương ngay trước cái nồi đầy đầu.

Vì vậy Phương Nguyên lại phát hiện mình lại lên chức.

Ngay cả hắn cũng không biết trong một cái đình trên Tiểu Quân Sơn bây giờ, cũng có mấy lão nô mặc áo bào đen như chấp sự ở đây đang vây quanh một người đàn ông mặc áo trắng hoa văn nói:

- Một đám người ô hợp như vậy, gọi về cũng không có tác dụng gì, số lượng nhiều hơn nữa cũng không thể chống đỡ với đội quân Ma Biên, vậy không bằng chọn vài kẻ có tác dụng hơn!

Một vị lão nô bên cạnh nói:

- Thiếu chủ có chuyện lớn phải làm, cần mấy người đáng tin cậy, thật ra điều này không thể khinh thường. Những Yêu Vương sơn dã kia đều là kẻ vụng về, có thể bảo bọn họ chịu chết, lại không thể để bọn họ làm việc. Chúng ta cũng không có thời gian dạy dỗ bọn họ, cho nên vẫn phải nhân lúc chọn ra yêu hầu lần này, chọn mấy người tốt nhất trong bọn họ để dùng là tốt nhất...

Ở trên tay bọn họ đều có các loại điển cố, ghi lại các chuyện xảy ra ở Tiểu Quân Sơn lúc này.

Chuyện lựa chọn yêu hầu ầm ĩ lên, một đám Sơn Đại Vương cũng sốt ruột, có người mời khách ăn, để cho các huynh đệ giúp mình một tay, đẩy mình lên làm yêu hầu, có người lại cưỡng bức dụ dỗ, không phục mình thì giết, phục mình lại phải nghe mình, cũng có vài kẻ tham vọng bừng bừng, biết một khi yêu hầu được chọn ra, lại chẳng khác nào người của Bảy Đại Yêu Mạch, đây là cơ hội khó có được nên vội vàng soán vị.

Người trong lương đình trong lúc chậm rãi tuyển người này, khi nào cũng lắc nào dường như không hài lòng.

Nhưng đúng lúc này, một vị ưng yêu dưới núi ngậm lá thư, vội vàng bay tới, trình lên cho các vị trong đình.

Một lão nô tiện tay nhận lấy, vừa xem liền thay đổi sắc mặt, vội vàng giao thư cho người thanh niên mặc áo bào trắng. Người kia chỉ nhìn lướt qua, lại biến sắc:

- Gia hỏa tốt, một hơi hại chết hơn mười vị Tiểu Yêu Vương, còn nấu đầu của bọn họ, mượn chuyện này dọa ép thuộc hạ của những kẻ đó thần phục hắn. Lại có thể xuất hiện người ngoan độc như vậy sao?

Mấy người bên cạnh đều đứng lên:

- Là ai?

Lão nô kia cười nói:

- Là tam đại vương của Hô Phong Sơn, người rất tàn nhẫn, không dễ đụng tới đấy!

Thanh niên áo bào trắng xem xong cười, nói:

- Điều tra về hắn, nếu sạch sẽ lại dẫn đến gặp ta!

Phương Nguyên im lặng nhìn Báo gia cùng lão hồ ly giúp mình một hơi nhận mười một vị Tiểu Yêu Vương.

Đồng thời cũng thu nhận các Yêu Binh dưới tay bọn họ qua. Đến lúc này, hắn mới phát hiện mình thình lình đã trở thành một vị Bá Chủ Yêu Vực trong tay có gần mười vạn yêu binh, còn có hơn mười vị yêu tướng tiên phong cảnh giới Trúc Cơ hoặc là Kim Đan!

Đương nhiên, trong này thật ra cũng có rất nhiều vấn đề. Báo gia cùng lão hồ ly hình như không để ý, Phương Nguyên ngược lại đã suy nghĩ đến. Thứ nhất là vấn đề thực lực của Phương Nguyên, muốn thu phục nhiều yêu binh yêu tướng như vậy, nhận được tán thành của Bảy Đại Yêu Mạch, vậy tu vi cảnh giới sợ rằng tối thiểu cũng phải đạt được Kim Đan cao giai mới được. Thực lực Phương Nguyên thể hiện ra trước đó hoàn toàn không đủ.

Nhưng đối với Phương Nguyên, điều này rất đơn giản, hắn chỉ thoáng điều chỉnh khí tức của mình, lại hóa thành Kim Đan cao giai.

Bản thân hắn cũng cảm thấy làm như vậy không hợp lý lắm, vì vậy đặc biệt tìm một cơ hội giải thích với Báo gia và lão hồ ly: trước đó mình mới từ trong núi sâu đi ra, không biết đại thế trong thiên hạ thế nào, vì vậy tạm thời che giấu một phần tu vi, chờ đợi một thời cơ tốt...

... Sau đó, hắn phát hiện bản thân mình giải thích là dư thừa.

Ánh mắt Báo gia nhìn hắn không hề nghi ngờ, chỉ có sùng bái!

Lão hồ ly còn hô to đại vương dũng mãnh phi thường, mưu tính sâu xa, mình theo đúng người rồi!

Phương Nguyên hiểu rõ, đối với hai tên này, mình có tu vi hay không, căn bản không quan trọng.

Bọn họ chỉ là một hưng cao màu liệt làm nhị đại vương dưới tay của Phương Nguyên nên đầy đắc ý, mở mày mở mặt, một kẻ khác luôn ung dung nói khoác với người khác, mình tính toán không bỏ sót, giúp đỡ đại vương thành công thu phục đại đầu ở các núi thế nào!
Chương 1528 Bá Chủ Yêu Vực (1)

Về phần những người khác lại căn bản không hiểu tình hình.

Hô Phong Sơn vốn là một đám lỗ mãng, chỉ biết mình đổi lão đại, nhưng lão đại này vốn cũng là tam đại vương của bản thân, điều này không sao cả.

Quan trọng hơn là bọn họ phát hiện địa vị của mình thoáng cái được tăng lên không ít, trước đây mấy yêu quái khác có địa vị ngang hàng với mình, nhưng bây giờ lại thấp hơn mình, vậy là vì sao?

Bởi vì mình từ Hô Phong Sơn đi ra, mình là thân tín của đại vương, người bên cạnh đại vương!

Vậy là đủ rồi, bọn họ đâu cần suy nghĩ gì khác.

Đương nhiên, ngay cả Phương Nguyên cũng không đoán được, suy nghĩ này bất giác đã nảy sinh một vài biến hóa khác, có một vài người thân phận không rõ xuất hiện ở Hô Phong Sơn, lặng lẽ hỏi thăm lai lịch của vị tam đại vương này ra sao, khi nào vào núi, nghe từng yêu ma khoác lác mình thân thiết với Truy Phong đại vương thế nào, tối thiểu phải là giao tình mấy chục năm...

Nhưng dù sao phần lớn các tiểu yêu cũng chưa từng gặp Phương Nguyên trước khi hắn trở thành tam đại vương, lời nói ra lại trăm ngàn sơ hở, vừa nhìn cũng biết là khoác lác, chỉ có Hắc Hùng Tinh thật sự từng gặp Phương Nguyên bảo đảm chắc chắn: Khi Đại Đại Vương nhà chúng ta còn chưa trở thành tam đại vương, lão Hùng ta tối thiểu đã có giao tình mấy chục năm với hắn, mỗi ngày đều uống rượu với nhau...

Báo gia còn thề son sắt:

- Ta và Đại Đại Vương quen biết tối thiểu một trăm năm, lúc đầu hắn chỉ có thể đẩy cây nhỏ thế này!

Nói xong chỉ ngón tay út, sau đó dùng hai cánh tay ôm một cái:

- Sau đó hắn có thể đẩy cây to thế này...

Ngươi nói một câu, ta nói một câu, nói tới cuối cùng mình cũng tin.

Ngay cả bản thân bọn họ có lúc nghiêm túc nghĩ lại, đều cảm thấy vị tam đại vương này hình như vẫn luôn ở trong sơn trại...

Mà sơn đầu khác thấy danh tiếng của Phương Nguyên ngày càng lớn, rất có uy vọng ở Hô Phong Sơn, cũng chỉ khi tưởng hắn vẫn luôn là đại sơn vương ở Hô Phong Sơn, không suy nghĩ khác. Dù sao vùng Tiểu Quân Sơn này vốn tạm thời triệu tập qua rất nhiều yêu binh, tuy yêu chiếu này vừa ra, đại quân dốc sức chạy tới tạo ra cục diện rất không tầm thường, nhưng long xà hỗn tạp, lời đồn đại bay loạn, cũng khó phân biệt thật hay giả.

Một điểm khác làm Phương Nguyên lo lắng là đám ngu ngốc Hô Phong Sơn này không nghi ngờ mình, nhưng Bảy Đại Yêu Mạch lại không chắc đều là kẻ ngu dốt. Mình một hơi giết hơn mười Tiểu Yêu Vương, lẽ nào bọn họ không chú ý tới mình sao?

Tuy bây giờ xung quanh Tiểu Quân Sơn đều hoàn toàn hỗn loạn, báo thù nhìn nhau không vừa mắt lại ra tay, lúc uống rượu uống tới nóng mắt, đoạt quyền không biết giết bao nhiêu, cho dù là Bảy Đại Yêu Mạch cũng không quản được, loạn thế này có thể che giấu giúp Phương Nguyên một lát, nhưng Phương Nguyên giết nhiều người, vẫn rất dễ làm người khác chú ý, cho nên hắn đã nghĩ, liệu Bảy Đại Yêu Mạch có thể tìm thấy mình hay không!

Trên thực tế, lo lắng này thật ra không phải là giả, quả nhiên có người tới tìm hắn.

Có một vị sứ giả Tiểu Quân Sơn đặc biệt xuống núi, mời Phương Nguyên và mấy vị sơn đại vương có thực lực mạnh nhất cùng lên Tiểu Quân Sơn. Sau khi tất cả chờ trong đại điện một giờ, lại nhìn thấy một người thanh niên mặc áo choàng dài nền trắng điểm hoa văn. Hắn chắp tay đi tới, chậm rãi nhìn lướt qua mấy vị sơn đại vương rồi cười lạnh.

Lão nô bên cạnh người thanh niên áo bào trắng quát:

- Còn không mau bái kiến thiếu chủ Bạch Phong?

Mấy vị sơn đại vương bên cạnh đều kinh hãi, vội vàng đồng thời cúi người hành lễ, miệng nói:

- Thiếu chủ"!

Lúc này Phương Nguyên mới biết, hóa ra người thanh niên này chính là thiếu chủ Bạch Phong tộc – một trong mười đại yêu mạch lớn của Yêu Vực, địa vị thực sự không thấp.

Quan sát bản tướng của hắn lại là một con hùng sư lông trắng, tu vi là Nguyên Anh trung cảnh, không phải Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng trong huyết mạch có chút thần lực, chắc hẳn là lực lượng thần tính được bộ tộc Bạch Phong tích lũy qua các đời. Mà ở giữa cột sống sau lưng hắn còn có một yêu ấn kỳ lạ. Phương Nguyên nghĩ, đây chắc là lá bài tẩy lớn nhất của vị thiếu chủ Bạch Phong tộc này, che giấu vô cùng kín kẽ.

- Mấy vị này gây ầm ĩ nhất, có lẽ có người có thể dùng được...

Khi Phương Nguyên quan sát thiếu chủ Bạch Phong, vị thiếu chủ này cũng đang âm thầm quan sát đám người Phương Nguyên.

Sâu trong đồng tử của hắn hình như có một tia ánh sáng màu xanh lam, sau khi đảo qua lại lập tức nhìn ra bản tướng của mấy người ở đây, cũng hiểu rõ thực lực của bọn họ. Chỉ khi nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt thoáng nghiêm trọng và có chút nghi ngờ.

Phương Nguyên biết hắn muốn nhìn thấu mình lại ung dung thản nhiên, mặc hắn nhìn.

Thiếu chủ Bạch Phong nhíu mày, liếc nhìn trên người Phương Nguyên một lát, lại mơ hồ nhìn ra được một tia màu đỏ, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Hắn âm thầm phá động tâm pháp, con ngươi dần dần biến thành màu đỏ, vẻ mặt cũng nghiêm trọng khác thường.

Nhưng nhìn một lát vẫn không hiểu, lại dụi mắt như không để ý, nhìn tiếp.

Phương Nguyên ở bên cạnh cũng thấy mệt thay cho hắn, không thể làm gì khác hơn là thoáng phá vỡ tâm pháp.

Thiếu chủ Bạch Phong này đã nhìn tới sắp rơi cả tròng mắt, mới đột nhiên nhìn thấy một ảo ảnh phía sau Phương Nguyên.

Đó là một con cóc đứng ở giữa không trung, hiền lành, hai mắt nhìn trời.
Chương 1529 Bá Chủ Yêu Vực (2)

Lúc này thiếu chủ Bạch Phong mới thở ra một hơi, nghĩ thầm:

- Hóa ra chỉ là cóc thành yêu, không trách được che giấu sâu như vậy. Xem ra tuy tu vi của người này không cao nhưng chắc hẳn đã tu luyện qua pháp môn nào đó cố ý che ấn huyết mạch, làm hại ta phát động Thần Quang Nhãn tới mức cao nhất mới nhìn ra, nếu chẳng may kém một chút, vậy chẳng phải là ném mặt mũi trước đám yêu quái kém cỏi này à?

Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng thấy thoải mái hơn.

Phương Nguyên càng cố ý che giấu, hắn càng tin tưởng tự mình nhìn ra được.

Mà đối với chuyện Phương Nguyên che giấu huyết mạch, thật ra hắn cũng hiểu, dù sao trong Yêu giới cũng có chuỗi khinh bỉ như vậy, phi cầm rất cao ngạo, thú đi lại có số lượng tối đa, thảo mộc rất hiếm thấy, thủy yêu hung mãnh nhất, cóc thành yêu lại hai đầu đều không dính, bị xem thường nhất...

- Mấy người các ngươi gần đây ầm ĩ rất sôi nổi, quả nhiên là xem thường đại cục, hồ đồ!

Nhìn thấu "Bản tướng" của Phương Nguyên, vị thiếu chủ Bạch Phong này cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ung dung như trước, chậm rãi đi tới cái ghế thái sư duy nhất trong đại điện và chậm rãi ngồi xuống, sau đó lạnh lùng nói.

Mấy vị đại yêu khác nghe vậy đều sợ hãi, ai nấy đều cúi người xin lỗi.

Phương Nguyên lại không thấy có gì, nhưng trình diễn đến mức này, tốt xấu cũng phải biểu diễn theo người ta một chút.

thiếu chủ Bạch Phong tất nhiên nhìn thấy hành động này, ngược lại cảm thấy Phương Nguyên có chút bướng bỉnh không nghe theo ý.

Trong lòng hắn đã mơ hồ nghĩ:

- Theo tin tức hạ nhân nghe được, nói người này nói là một vị tam đại vương ở Hô Phong Sơn, nói hắn làm tam đại vương mấy chục năm, có người nói trên trăm năm, những yêu vật đều hơi ngu ngốc, lời nói không thể tin hết, nhưng điều này cũng có thể nói rõ yêu này tối thiểu không phải mới xuất hiện mấy năm gần đây, chẳng qua bản lĩnh trên người hắn có chút kỳ lạ...

- Dựa vào thực lực của hắn, muốn giành lấy vị trí đại vương Hô Phong Sơn dễ như trở bàn tay, vì sao vẫn cam tâm tình nguyện làm lão tam?

- A, đúng rồi, những sơn đại vương kia đều là ăn bữa hôm lo bữa mai, mỗi ngày chỉ muốn đánh tới đánh lui, suốt ngày bừa bãi, hôm nay còn làm sơn đầu tiền hô hậu ủng, ăn rượu uống thịt, không chừng ngày mai lại rơi đầu, hắn cố ý đẩy người khác ở phía trước chống đỡ, cho tới hôm nay có cơ hội có thể trở thành yêu hầu được Bảy Đại Yêu Mạch tán thành, hắn mới nóng lòng không chờ được nhảy ra, giết yêu đoạt quyền!

- Chuyện lần này của ta rất quan trọng, người được lựa chọn không chỉ có thực lực mạnh mẽ, còn phải có đầu óc, điều quan trọng nhất vẫn là thân phận sạch sẽ, tuyệt đối không thể bị Tiên Minh và thuộc hạ của mấy yêu mạch khác trà trộn vào, phá hỏng chuyện lớn hiện nay của ta...

- Suy nghĩ như vậy, người này ngược lại rất thích hợp, mấy năm trước hắn đã xuất hiện ở Hô Phong Sơn, nói rõ hắn không thể là người của mấy yêu mạch khác tới nằm vùng, bọn họ không tính được xa như vậy. Mật thám của Tiên Minh lại càng không thể, bọn họ sẽ bồi dưỡng một vài yêu loại tìm hiểu tin tức, đều chú ý tới mười đại yêu mạch chúng ta, sao có mật thám ngu ngốc chạy đến nơi quỷ quái như Hô Phong Sơn ở lại nhiều năm?

- Quan trọng nhất, nếu trong lòng hắn thật sự có âm mưu, sao dám ở dưới mí mắt của ta, một hơi hại chết hơn mười Yêu Vương?

-...

-...

Sau khi phân tích một lúc, trong lòng thiếu chủ Bạch Phong đã có kết luận.

Đây là một hạt giống tốt!

Tham vọng bừng bừng, còn gan dạ, có đầu óc, lại có thể có tác dụng lớn!

Nghĩ tới đây, hắn lại miễn cưỡng vung tay lên lười biếng nói:

- Bây giờ chính là kế dùng người, cho nên bản thiếu chủ lại giữ cái đầu ở trên cổ của các ngươi trước, cũng như các ngươi mong muốn, ban thưởng tên yêu hầu cho các ngươi, nghe theo lệnh điều động của mạch Bạch Phong ta. Bây giờ các ngươi trở lại cố gắng quản lý thuộc hạ, điểm danh yêu binh yêu tướng, chờ ra sức cho đại kế của Yêu Vực ta!

Hắn nói xong còn liếc nhìn Phương Nguyên đầy thâm ý, hình như có chút coi trọng Phương Nguyên.

Mấy vị đại yêu khác đều vội vàng khom người hành lễ, vẻ mặt vui mừng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Nguyên không biết nên khóc hay nên cười. Hắn không biết thiếu chủ Bạch Phong đã hoàn toàn bị đám yêu ma ở Hô Phong Sơn dẫn dắt nhầm đường, chỉ nghĩ có lẽ Bạch Phong tộc đã phát hiện ra một ít sơ hở của mình, ví dụ như các chuyện thời gian mình xuất hiện ở Yêu Vực, tu vi, hiểu trận pháp, trong lòng cũng chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn hỏi mình sẽ đưa ra lý do thoái thác thế nào...

... Lại có thể không dùng tới?

Một lúc dứt lời, thiếu chủ Bạch Phong lại sai người đưa đám người Phương Nguyên xuống núi, còn ban cho rất nhiều phần thưởng.

Bây giờ dưới Tiểu Quân Sơn, Yêu Vương các đường nhìn thấy đám người Phương Nguyên được người hầu của mạch Bạch Phong tự mình đưa xuống núi, còn thưởng rất nhiều tài nguyên, lập tức xuất hiện rất nhiều bàn luận cùng quan tâm, bọn họ đều biết, lần này thiếu chủ Bạch Phong tộc tiếp kiến, ban thưởng tên yêu hầu, lại ban thưởng rất nhiều, đại biểu cho từ nay về sau thân phận của mấy vị sơn đầu này không tầm thường, bọn họ được bộ tộc Bạch Phong tán thành, lại không còn là Yêu Vương sơn dã, mà là người có thân phận trong Yêu Vực, tương lai nhất định sẽ bá chủ một phương, có địa vị vững chắc.
Chương 1530 Dọn sạch một dãy núi (1)

Yêu Vực lại loạn, cũng không thể có người ngầm giết bọn họ, bằng không sẽ bị mười mạch lớn Yêu Vực nghiêm khắc trừng phạt.

Dù sao Yêu Vực vẫn có luật pháp, tuy luật pháp chỉ được sử dụng với những người có liên quan tới mười đại yêu mạch mà thôi.

Theo Truy Phong Đại Đại Vương nhảy một bước lên trời, ngay cả Hô Phong Sơn và hơn mười thế lực Yêu Vương mới thu nhận gần đây, Báo gia cũng được, lão hồ ly cũng tốt, ai nấy đều mừng như điên, ra cửa cũng hận không thể có tám kiệu nâng, về những thay đổi thân phận này, bọn họ thật ra có cảm nhận trực quan nhất. Những người trước đầu lười để mắt tới mình, bây giờ đã không dám nhìn thẳng vào mắt mình...

Mấy sơn đầu vương nhỏ thu phục trước đó vốn không cam tâm tình nguyện, còn muốn phản bội.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy thân phận của Phương Nguyên thay đổi lớn, sau khi được thiếu chủ của bộ tộc Bạch Phong thưởng thức, cũng hiểu được tình thế, hoàn toàn ngủ đông, thành thật làm việc ở dưới trướng của Phương Nguyên, giống như trải qua mấy lần lại thấy được đi theo Phương Nguyên, thân phận mình nước lên thì thuyền lên, nếm được ngon ngọt, ngược lại làm việc càng ra sức, thậm chí bắt đầu thật sự có chút trung thành...

...

...

Đối với Phương Nguyên, hắn không có hứng thú suy nghĩ về điều này. Hắn chỉ thấy xung quanh Yêu Vực Tiểu Quân Sơn bây giờ càng lúc càng tập trung nhiêu yêu binh với khí thế hung hãn, trong lòng không khỏi suy tính, lẽ nào Yêu Vực này thật sự dám chống lại đại quân Ma Biên?

Cũng không phải hắn khinh thường Yêu Vực, cho dù bây giờ Bảy Đại Yêu Mạch liên thủ, lại tập trung trăm vạn yêu binh, nhưng nếu đối đầu cùng đại quân Ma Biên, chỉ sợ cũng dễ sụp đổ. Yêu Vực căn bản không có bao nhiêu phần thắng, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có...

Nếu là yêu ma bình thường, vậy cũng có thể nóng đầu lên, thật sự dám chống lại Tiên Quân Ma Biên.

Nhưng Bảy Đại Yêu Mạch lại khác, bọn họ làm sao có thể không có đầu óc như vậy?

Chuyện như vậy lại làm Phương Nguyên càng nghĩ càng thấy không ổn, lộ ra chút kỳ lạ.

Đây cũng là nguyên nhân hắn quyết định tiếp tục ở lại.

Cũng chỉ khoản nửa tháng sau, mọi chuyện có khả năng xoay chuyển rất nhanh.

Lão quản gia của bộ tộc Bạch Phong xuống núi, căn dặn Phương Nguyên tạm thời giao binh quyền cho người phía dưới, bản thân chuẩn bị, ba ngày sau sẽ đi theo thiếu chủ Bạch Phong tới Lạn Thạch Sơn phía đông Yêu Vực chuẩn bị cho đại thọ cho lão tổ tông của mạch Bàn Sơn Viên!

Việc này lại làm Phương Nguyên hơi nghi ngờ...

Bây giờ chính là thời điểm đại quân Yêu Vực tập kết ở Tiểu Quân Sơn, đối đầu với bên tiên quân Ma Biên. Vào lúc này, thiếu chủ mạch Bạch Phong này lại có thể muốn rời đi, tới chúc thọ cho lão tổ tông mạch Bàn Sơn, bất kể nghĩ thế nào, chuyện này đều có phần kỳ lạ...

Nhất là sau khi nhìn thấy mấy đại yêu đồng hành, Phương Nguyên lại càng cảm giác được mờ ám trong đó. Những đại yêu chuẩn bị đi theo thiếu chủ Bạch Phong bao gồm của mình, rõ ràng đều là do Bạch Phong tộc cố ý chọn ra từ những yêu vương sơn dã ở đây, tất cả đều có đặc điểm chung, một là thanh danh không hiển hách, ít có người biết tới, hai là thực lực không tầm thường, có nghĩa là thật sự xuất chúng.

Tuy tất cả những điều này đều được che giấu ở sâu trong biểu hiện vô cùng náo nhiệt, người ngoài có lẽ không thể nhìn rõ, nhưng Phương Nguyên ở trong đó biết rõ ràng, còn phát giác chuyện kỳ lạ này, quyết định phải đi theo thiếu chủa Bạch Phong tộc để tìm hiểu tới cùng.

Thời gian xuất phát được quyết định vào ba ngày sau, Tiểu Quân Sơn bắt đầu một đợt luyện binh lớn, trăm vạn yêu binh cực lớn với hung tính đáng sợ bước dần về phía tây, giống như một trận gió bão vô cùng đáng sợ, cho dù phần lớn trong trăm vạn yêu binh này chỉ là một vài bán yêu, thực lực kém xa những tinh anh bên phía Tiên quân Ma Biên, nhưng với số lượng đó cũng khiến người ta không dám khinh thường, phải trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Mà ở trong đại quân Yêu Vực, Phương Nguyên còn nghe nói, mấy vị tộc trưởng trong Bảy Đại Yêu Mạch đều đi tới phía tây, dưới sự tiến cử của bà người đứng đầu yêu mạch tâm hướng về Ma Biên, bắt đầu tiến hành đám phán hòa bình với mấy vị trưởng lão Tiên Minh...

Vào lúc này, thiếu chủ Bạch Phong tộc lại dẫn theo đám người Phương Nguyên lấy danh nghĩa chúc thọ lặng lẽ rời khỏi Tiểu Quân Sơn.

Một đường đi về phía đông, cũng không cần nói nhiều.

Dọc theo đường, Phương Nguyên có thể thấy được, còn có rất nhiều Yêu Vương sơn dã gọi bàn, kéo bạn chạy thẳng về phía tây, khí thế của bọn họ vô cùng đáng sợ, trong đó có phần lớn yêu ma căn bản không biết mình đi làm gì, chỉ nghe người ta nói tiên quân Ma Biên tới gần lại muốn đi chém giết một trận vui vẻ, nhưng không biết tại sao phải đi chém giết, lại chém giết vì cái gì...

Quá ngu đần!

Tuy những yêu quái này học Nhân tộc đã có linh tính, nhưng vẫn không được người dạy dỗ.

Không có người dạy dỗ lại càng thêm ngốc ngu, chỉ toàn làm chuyện hoang đường.

Mà mười đại yêu mạch rất cam tâm tình nguyện nhìn thấy cục diện này hình thành hình...

Không trách được Tiên Minh đau đầu như vậy khi đối mặt với vấn đề Yêu Vực.

Những yêu ma này thực sự là một lực lượng rất lợi hại, chỉ là không dễ khống chế.

Rốt cuộc đi con đường nào, bây giờ Phương Nguyên vẫn không có cách gì.

Ads
';
Advertisement