Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 

 Chung Hi đồng ý phải chăm sóc anh.    

 

Lục Bắc nắm chặt chăn, vội vã muốn xuống giường.  

 

Hàn Chỉ Mai vội vàng kéo anh lại: "Con trai bảo bối của mẹ, con nghỉ ngơi trước một chút, chờ con khỏe lại, chắc chắn Chung Hi sẽ đến. Có thể con bé đang bận chuyện gì đấy, con nằm xuống trước đi."  

 

Sau khi Hàn Chỉ Mai tỉnh lại đã không thấy Chung Hi, cũng không biết đi đâu.  

 

"Bác sĩ dặn, bây giờ con còn rất yếu, phải quan sát một ngày nữa, bây giờ cũng đã muộn, sáng sớm ngày mai mẹ tìm con bé với con."  

 

Lục Bắc bị đè xuống giường bệnh.  

 

Hiệu quả của thuốc tê vẫn còn, nên anh nhanh chóng lại ngủ thiếp đi.  

 

Bóng đêm đen kịt, trong hành lang vắng vẻ của bệnh viện, chỉ có tiếng bước chân của người đàn ông đi giày da.  

 

Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, bước từng bước một về phía giường bệnh.

Sáng sớm.  

 

Lục Bắc vừa tỉnh đã bắt đầu gọi điện thoại cho Chung Hi, nhưng làm sao cũng không gọi được.  

 

Hàn Chỉ Mai không cản được anh, nên đi theo anh đến quầy y tá để hỏi xem.  

 

Nhưng Lục Bắc vừa ra khỏi phòng bệnh đã thấy Bạc Lương Thần đi ngang qua từ phía trước, sau lưng còn có trợ lí và vệ sĩ đi theo.  

 

"Bạc Tổng."  

 

Lục Bắc kêu lên: "Sao anh lại ở chỗ này?"  

 

Bạc Lương Thần xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Bắc tràn ngập sự lạnh lùng: "Tôi đi đâu cũng cần phải thông báo trước một tiếng cho Lục Thiếu sao?"  

 

Trên người anh toát ra khí thế sắc bén.   

 

Hàn Chỉ Mai vô thức kéo con trai lại, bà ta từng nghe Lục Hán Minh kể vụ hợp tác gần đây với Bạc Thị rất khó giải quyết. Hơn nữa, hình như Bạc Lương Thần đã không muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Lục.  

 

Bị vướng quan hệ lợi ích làm ăn, nên bọn họ cũng phải đối xử với Bạc Lương Thần khách khí một chút.  

 

"Bạc Tổng nói rất đúng, Tiểu Bắc à, chúng ta đi trước đi." Hàn Chỉ Mai kéo con trai.  

 

Lục Bắc bị kéo đi, quay đầu nhìn lại, Bạc Lương Thần đã dẫn người đi vào thang máy.  

 

Anh ta nhíu mày lại: "Mẹ, mẹ giúp con hỏi một chút, Bạc Lương Thần đến bệnh viện làm gì."  

 

"Bệnh viện này có cổ phần của Bạc Thị, cậu ta tới nơi này cũng rất bình thường mà, được rồi, không phải con muốn tìm Chung Hi sao, chúng ta đi phía trước hỏi xem."  

 

Nhưng quầy y tá bên kia đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Không biết."  

 

"Sao lại không biết, hôm qua cô ấy còn ở phòng phẫu thuật bên kia cơ mà." Lục Bắc có chút cuống lên, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.  

 

"Thật ngại quá, Lục tiên sinh, mỗi ngày đều có rất nhiều người đi tới đi lui trong bệnh viện, tôi thật sự không để ý."  

 

Hàn Chỉ Mai vội vàng nói: "Vậy thử gọi điện thoại cho con bé xem, đi thôi, về phòng bệnh trước, bây giờ con cần phải nghỉ ngơi thêm. Tối nay, mẹ sẽ gọi người đi tìm."  

 

Lục Bắc chậm rãi nhấc bước chân, trong đôi mắt tràn ngập sự cô đơn.  

 

"Rõ ràng cô ấy đã đồng ý sẽ không đi..."  

 

Lúc anh còn là một kẻ tàn phế, cô ấy cũng không chê.   

 

Bây giờ anh khỏe lại rồi, sao lại không thấy cô ấy đâu chứ!  

 

Lục Bắc nhìn về phía vườn hoa phía sau: "Mẹ, con đi ra phía sau tìm một chút, có lẽ Chung Hi đang chờ con ở bên đấy!"  

 

"Hả?"  

 

Hàn Chỉ Mai không giữ anh lại, Lục Bắc bèn trực tiếp chạy đi.  

 

Đống trang trí mà mẹ anh nhờ người làm vẫn còn đó, anh vốn định sẽ cầu hôn Chung Hi ở đây thêm một lần nữa, nhưng bây giờ, anh lại để mất nhân vật nữ chính rồi.  

 

Trời bắt đầu đổ mưa phùn.   

 

Hàn Chỉ Mai vội vàng đuổi theo sau, che dù cho anh: "Được rồi, đi về trước đi, con muốn cầu hôn thì cũng phải chờ Chung Hi ở đây đã chứ, đi thôi."  

 

Lục Bắc mất mát vô cùng.  

 

Trên bờ vai đều bị nước mưa dính ướt, cứ thế mà bị kéo trở về.  

 

Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen từ bên ngoài trên đường phố chạy qua, trong xe là Chung Hi đang hôn mê.  

 

Đầu của cô gối lên trên đùi Bạc Lương Thần, một tay người đàn ông đặt lên trên bả vai của cô, sợ cô nằm không thoải mái, một tay khác gõ màn hình điện thoại di động, chờ để lấy báo cáo kiểm tra.  

 

"Bạc Tổng, có bản báo cáo rồi." Trợ lý Mẫn lập tức đưa kết quả xét nghiệm mẫu máu sáng nay của Chung Hi cho Bạc Lương Thần.  

 

Người đàn ông bình tĩnh ấn mở.  

 

Đọc từng dòng một, cực kỳ cẩn thận, không để lọt bất cứ chi tiết nào.  

eyJpdiI6Ilh5MWowYkc0MGF0NnJ6RDAwU0FmXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9FUTR6SjdscXBiRllQU2RCa01VeWs3K0pYVkJWWnRUbFZIUFFHZ2FnWFJidTV5VGRQeSs4VGVpQjJGWGgra24iLCJtYWMiOiI3ZDNhM2IyNWY4YmZjYTQxOTNlZmU2OWMxNjRkMWM5ODQ5OGQ2ODAyZDIwOGY1MDcxZmMwMzQyZWQ0ODVkN2ViIn0=
eyJpdiI6ImxXclY0dkhteEFcL1RMaGRnOWFlV2J3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImI3YlQ1XC90aEV0Njd5VDREeDlpUG50aktYMjNOQ1FIV084Y1ZGZlwvY2JGSlRkRVM5UDhGa1QzMVl3ZUV5eHVORXBSNDJOTGNmUVBwMWZGQ3JJZEZwK09QQ3hHSnNNZ1lJOVVvcjdqVUo4cHhuQzVsZXdseXhacSthcnlwd0xwMFhTYVQrb1Foc1lOZEF4S081QlRiQW9HbWZNanpYcDRiMU5CcWNMOGZSVitDTk9aWnRybE9mN2xoZ1Rqcm51YXVYIiwibWFjIjoiZjkwZDA2ZjM0OTBjYzQ4ZmIzOTEzMzljNzYyMzdmOTE5NDRlMzI0NGMzYTYyZjU3N2NkMTQ0Y2U0OGIyZWJiYiJ9

Nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại di động mãi không buông, trong ánh mắt đầy sự sắc bén.  

Ads
';
Advertisement