Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 

 Chung Hi lập tức đi đến: "Rút của tôi."  

 

"Được, đi vào với tôi."  

 

Hàn Chỉ Mai thì mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.  

 

Chung Hi được đưa đến căn phòng bên cạnh phòng phẫu thuật, cách một cánh cửa, bên kia là nơi đang phẫu thuật.  

 

"Chung tiểu thư, cho tôi kiểm tra cô một lần nữa, nhóm máu của cô, và cô có uống rượu, uống thuốc trong 24 tiếng..." Y tá nói từng cái.  

 

Sau khi Chung Hi xác nhận, ký tên.  

 

Khi mũi kim đâm vào da cô, Chung Hi hít sâu một hơi, dựa lên trên ghế.  

 

Có thể giúp được Lục Bắc, cô cam tâm tình nguyện làm những việc này.  

 

Đồng thời, bên bệnh viện cũng phát thanh trong cả tòa nhà để tìm người hiến máu khác.   

 

Chung Hi không biết mình bị rút bao nhiêu máu, cộng thêm tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, cô nhanh chóng rơi vào hôn mê.   

 

Bùm.  

 

Cô nghe thấy âm thanh của thứ gì đó phát nổ ở gần mình.   

 

Dọa cho cô phải mở mắt, nhưng lại phát hiện bản thân đang nằm trong lồng ngực người nào đó.  

 

Cô ngửi thấy mùi nước khử trùng trên người đối phương nên tưởng rằng là nhân viên làm việc trong bệnh viện, nhẹ giọng mở miệng: "Lục Bắc sao rồi?"  

 

Anh không trả lời, chỉ đi nhanh hơn.  

 

Chung Hi vẫn nhỏ giọng nói: "Cuộc phẫu thuật kết thúc rồi à?"  

 

"Anh ấy... không sao chứ."  

 

Đến lúc nào rồi, mà cô vẫn còn nhớ nhung người khác như thế?  

 

Bạc Lương Thần cụp mắt, dốc sức kìm nén cơn tức giận lại, ôm người phụ nữ vào phòng bệnh.  

 

"Bạc Tổng, tất cả người được đưa tới đều đi truyền máu rồi, tình huống trước mắt của Lục Bắc ổn định, cuộc phẫu thuật chuẩn bị kết thúc." Trợ lý Mẫn đứng trước cửa, nhỏ giọng báo cáo.  

 

Bạc Lương Thần giơ tay ra, anh ta lập tức đi ra ngoài.  

 

Anh đứng yên bên cạnh giường bệnh một hồi lâu, trong đầu liên tục tự hỏi một vấn đề, nếu như người phụ nữ này chết rồi thì anh có đau lòng hay không.  

 

Không có đáp án.  

 

Có lẽ anh chỉ xem Chung Hi như công cụ báo thù của mình, chưa bao giờ có suy nghĩ thật sự muốn tổn thương cô.    

 

Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt trắng trẻo trên giường bệnh, ngón tay siết thành quyền chậm rãi thả ra, anh gằn từng chữ một, hung ác nói: "Không có sự cho phép của tôi, ngay cả cơ hội chết em cũng không có."  

 

Chứ đừng nói đến chuyện chết vì người đàn ông khác.  

 

Chung Hi giống như đã mơ một giấc mộng rất dài, đến lúc cô tỉnh lại, trong phòng bệnh đã không có một ai.  

 

Cô nhìn kim truyền dịch trên cổ tay của mình, nhíu mày lại.  

 

Đưa tay muốn nhấn chuông, nhưng phát hiện không với tới.   

 

"Chung tiểu thư, để tôi giúp cô." Hộ lí kịp thời đi đến, sau khi nhấn chuông bèn đỡ Chung Hi: "Chuẩn bị xong cháo rồi, cô muốn uống chút gì không? Cô vừa rút máu xong, cơ thể rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng."  

 

Chung Hi nhìn cô ấy một chút, mở miệng hỏi: "Lục Bắc sao rồi? Phẫu phẫu cũng kết thúc rồi nhỉ."  

 

"Đã kết thúc, tất cả đều thuận lợi." Hộ lí nói, khoác thêm một chiếc áo khoác cho Chung Hi.  

 

Sự lo lắng trong lòng cô ấy biến mất.   

 

"Vậy cô đi chăm sóc cho anh ấy đi, tôi không sao." Chung Hi cụp mắt xuống, trước đó cô đã từng gặp người hộ lí này, có lẽ là nhà họ Lục thuê.  

 

"Không sao đâu Chung tiểu thư, tôi múc cháo cho cô trước, cô ăn nhiều một chút nhé."  

 

Chung Hi nhẹ gật đầu, quả thật cô cảm thấy có chút choáng đầu.  

 

Chỉ một lát sau, sau khi y tá đến xem cũng nói tất cả đều bình thường, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.  

 

Một bên khác, Lục Bắc cũng tỉnh lại.  

 

Chuyện đầu tiên anh làm đó là tìm Chung Hi.  

eyJpdiI6InJrQ0FsTmg5c2ZtMGl3UGdDaEdyeVE9PSIsInZhbHVlIjoibUZXUGttNzdVamZSYlA2aGtaaTdtSXNidmk0T2J5bktyOWNlVXJacms5UEhUeHZ3ZHN5TmNSZVAxT1h6SlpJMyIsIm1hYyI6IjA0N2U3Yzg5MzY0YTFmNjViY2IzODAwYzdiNzRlOGNmNWQ1MThmY2ZiZjI4MzM4NDNmZDdiOTU3MDc0M2RiMDUifQ==
eyJpdiI6ImZ1czBaYWxWTUI3dVlpWnFlRVNYV0E9PSIsInZhbHVlIjoiWHhcL2xYRWE4eWRQNjJ1R3NQZ1wvbXhsc202WUZKNmhmS1ZqVU1vXC9WQnRwUjFlK0g0a2k1R1NMRDZ1Qzg5MGQzc3VBblVoYUgzNFltMWYreW0zdnhzSmFwKzdvUFR1ZmVCWXJtejFpR2JHK1RmT2s4SjZKN1F1bXFuZUx4MUhFZXR0RmRHTmNrbWdDN1NUT21BXC9FejJvM0E5VkVtT2JPYzhoS2xROHBvbSt2M0NpVGhnWWN4cXI2OFBjWmVrRUhLUjl5eWxhS3U0VWs0Y3c4bVwvT3EweEhEaENaK3V5MzRuZWhsTVp5aEd4STNmXC9hVUU2VW91K3ZlamRDTklqajhvNjJOeUlpZjQ2NXJ4SkI4ZjRkcHA3SkhjMWgxYkF4MVcyQVNuU3Q1QnJNZm83YSsyWkdEWmhRNVJTenFoZ1lONmt5RXFvMFl2bkdMWVNIemdMVjArSnZPV3p3MmFVdDQ4V1hHakJPRmI4SU1mRDhVR3FKY1poT0JPUEN0NVRXK0VKc1hXRXBDUGlmQ0NrWmNWRFhFZ3pVbzhkOEhSaE1cL0tTbUgxYUlqdjFFeUt3YzVhdzhrbFBQOTRLMENrY0p5WVdLRER2Z3pzSHdnemdGTURQXC82VkY2Zz09IiwibWFjIjoiOTBmNDA2MDkzNmEzMGE4NGEyY2RkNjc4NDNjNDliYzVkOGViNGZlMzFiZTM3YzgzZTEyY2Y3ZWY1NmM1MTI4YiJ9

"Không thấy?" Lục Bắc bỗng nhiên muốn ngồi xuống: "Con đi tìm cô ấy." 

Ads
';
Advertisement