Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 

Tối hôm qua, Vân Tích lén vào khu nội trú của bệnh viện, tiêm một chất lỏng không rõ là thứ gì vào bình truyền dịch của Chung Hi, may mắn bị bảo vệ trực ban kịp thời phát hiện.  

 

Bạc Lương Thần nhận được tin đã tức tốc chạy tới.  

 

"Bạc Tổng, đến biệt thự rồi." Sau khi trợ lý Mẫn xuống xe, lập tức đi ra phía sau mở cửa.  

 

Bạc Lương Thần choàng áo khoác của mình lên người Chung Hi, sau đó hai tay ôm cô đi vào biệt thự.  

 

Nhưng anh sắp xếp ổn thỏa xong xuôi cho Chung Hi đã vội vàng rời đi.  

 

Anh biết, nếu như người phụ nữ này tỉnh lại, chắc chắn sẽ ầm ĩ đòi về. Nhưng có lẽ anh không xuất hiện thì tâm trạng của cô sẽ khá hơn một chút.  

 

"Đến MON." Bạc Lương Thần ngồi ở trong xe, vẻ mặt âm trầm.  

 

Trợ lý Mẫn và lái xe đều cảm thấy áp suất trong xe rất thấp, người chọc phải Bạc Tổng của bọn họ đúng là không muốn sống nữa rồi.   

 

...  

 

Chung Hi tỉnh dậy, phát hiện cô lại ở biệt thự của Bạc Lương Thần.  

 

Cô nghĩ mãi cũng không nghĩ được gì.   

 

Điện thoại cũng không ở bên người, cô đành phải đi xuống lầu tìm người, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

 

Điều cuối cùng mà cô nhớ rõ là bản thân mình đang ở trong phòng phẫu thuật của bệnh viện để truyền máu cho Lục Bắc.  

 

"Chung tiểu thư tỉnh rồi sao, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, cô có muốn dùng bữa không?" Người hầu là chị Trương tươi cười tiến lên, đỡ Chung Hi: "Tiên sinh đã dặn dò, bây giờ cơ thể của cô rất yếu, để tôi đỡ cô."  

 

Tiên sinh?  

 

Chung Hi nhìn về phía bên cạnh: "Điện thoại di động của tôi đâu?"  

 

"Đang sạc pin." Chị Trương cười cười, dẫn Chung Hi đi về phía phòng ăn.  

 

Nghe mùi thơm của thức ăn, bụng của Chung Hi bất giác kêu lên.  

 

Chị Trương nhân cơ hội đó đưa thìa tới: "Đây là canh bổ khí huyết được chuẩn bị riêng cho cô đó, cô nếm thử xem."  

 

Sau đó cô ta lấy ra một cái đĩa khác, một bàn lớn đầy đồ ăn, thịt cá hoa quả, không thiếu thứ gì cả.  

 

Chung Hi thật sự rất đói bụng.  

 

Cô không do dự nữa mà ăn liền hai bát cơm.  

 

Chị Trương cười tủm tỉm đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với cô, trong khoảng thời gian này, Chung Hi vẫn luôn ở bệnh viện để chăm sóc Lục Bắc nên đúng là đã lâu lắm rồi chưa được ăn những món ngon như vậy.    

 

Hơn nữa, Lục Bắc đã phẫu thuật xong rồi, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.   

 

"Chị Trương, có thể làm phiền chị lấy điện thoại giúp tôi không?" Cô muốn hỏi tình hình của Lục Bắc một chút.  

 

"Cái này, vừa mới sạc pin thôi, có lẽ phải mất một lát nữa mới khởi động máy lại được. Nếu không, cô ăn thêm chút hoa quả, sau đó tôi đi dạo vườn hoa với cô." Chị Trương nói, đẩy đĩa đựng trái cây lên trước mặt Chung Hi.  

 

Sau khi ăn uống xong, Chung Hi đi dạo một vòng trong vườn hoa, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi.  

 

Chị Trương tiện thể đưa cô về phòng nghỉ ngơi.  

 

Sau đó nhắn tin cho Bạc Lương Thần: "Chung tiểu thư lại ngủ thiếp đi rồi."  

 

Trong những món ăn kia đã bỏ chút thuốc ngủ, bởi vì Chung Hi vừa mới truyền nhiều máu quá, nếu như không nghỉ ngơi cho khỏe, sợ rằng sẽ rất có thể để lại di chứng.  

 

Chị Trương yên lặng rời khỏi căn phòng.  

 

Nhìn thấy điện thoại đang sạc pin trong phòng khách, cô ta đi qua, nhổ sạc pin, sau đó mở chế độ máy bay lên, sau đó yên lặng mở một đoạn video khá dài, đến lúc điện thoại sập nguồn tiếp thì cô ta sạc tiếp.   

 

Cho nên, bất kể là ai gọi điện thoại tới thì đều trong trạng thái tắt máy.  

 

Cũng không ai có thể làm phiền Chung Hi nghỉ ngơi.  

 

Lần này Chung Hi đã ngủ rất say, lâu lắm rồi cô không được nghỉ ngơi thoải mái như vậy.    

 

Lần mở mắt tiếp theo của cô đã là buổi tối.  

 

Dưới lầu lại ngát mùi cơm chín, Chung Hi sờ bụng của mình: "Hình như lại đói tiếp rồi."  

 

Cô không thể không thừa nhận, quả thật chị Trương nấu cơm rất ngon, Chung Hi đi xuống lầu, nhìn thấy điện thoại vẫn đang sạc, nhíu mày lại: "Chẳng lẽ hỏng?"  

 

"Chung tiểu thư, cô đã tỉnh rồi à? Tôi vừa mới một ít bánh ngọt, cô có muốn nếm thử hay không."  

 

Giọng nói dịu dàng kèm với nụ cười của chị Trương thật sự khiến người ta không thể từ chối được.   

 

Chung Hi gật đầu vâng một tiếng, buông điện thoại di động xuống.  

 

Dù sao Lục Bắc cũng có người nhà họ Lục chăm sóc, phẫu thuật rất thuận lợi, cũng không cần cô nữa.     

 

Chung Hi vừa ăn được mấy miếng thì bên ngoài đã có một chiếc xe lái vào, cô còn chưa kịp phản ứng, Ôn Nguyễn Nhi đã xông vào.  

 

Nhìn thấy Chung Hi ở trong nhà ăn, mặc quần áo thoải mái, còn đang ăn uống, cô ta tức đến trợn tròn mắt.  

 

"Sao cô lại ở đây!"  

 

Khó trách cô ta tìm Bạc Lương Thần hai ngày trời, mà anh đều tránh né cô ta.   

eyJpdiI6IlRYbW9tMFJTQUIzeDJ2MlN3OVwvRWd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNHclFJemlSOVlrUlJXTWxuTm94RGdBSkg3WTZsYmVoSzlZOHI4Z1lxUXRBT0FoT0JreUxqcUgxb1dWQWUzU04iLCJtYWMiOiI5NWY2ODdhYWU4YmFjNWVmYTkyYmY1ZmViZTFhNTZlMGIwMjBkZTNkZmZiNDA4NDAyMzkzNzBkZmU1YTMzYjE3In0=
eyJpdiI6ImFycEw2b0pVRnhHaGRjb1AxUXNNbXc9PSIsInZhbHVlIjoiWXRuazVkeHhSOTJQc1dLV21tN3phNkp5ZDJSWkliVmFGdUhsa3AyRENBVSt0Rk1ZaXN1eG5tNkdKWHRaZGVHajdyZHBxSFhDcVVwejRISElGSGxmSzYrQ1NIWTlJc0VmSEdORGtaSUxlTXByMHZvUkF1ampsTTZDU2JCR2t2VFc5eVFDeXRxaFkrdnlOeUdMRUk4K0pHSDJTU1cra0o3S24yblVJXC9aUHhtVm5udk1WaTVTWFp4RHpBZW9STE1MOXlGV2ZqNEVNWnoybGhpcUFEZkRNeWgzN3hcL0tOZVdIcWx1YTg0clZFamVLNW05cjF2VGVWblpROCt3amxRMHZRUTRNN3hWa1NxVVdFalFaZlV4TElmUWVqNzM5ekg2WTFyb0kxSWI5dWxHU05pdlA3a3BKZEpqeEg2M2xwYVRpWVJwZ2RlWTNcLzZSRFRYS29WU3FVXC9wc01DTTRTNVNic2oyWElET1Z0RFZXd0J6ZzFSM2UwUG1xTHBOSHd3MUNyZlRPMmlCT2tUWFwvVEZKU1BkZFNOYmFFUlZRNCthV0QyckUxQzMzbGMyOHgwPSIsIm1hYyI6ImFiZTg4OGEzOTMzMzYwODM3NzQ3NzU1ZjFhOWM4Yzk3ZGJjZmE3OTg2YWQ1MjVkN2RhZTgwYzhmMmVlZDVkMmQifQ==

Ôn Nguyễn Nhi xông lên muốn đánh Chung Hi: "Cô không biết xấu hổ sao!"

Ads
';
Advertisement