Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Tám giờ tối, Thanh Tâm trở lại bệnh viện, lúc này Tiêu Anh đã tỉnh lại, cô yên lặng ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ.

Thanh Tâm đi vào nói: “Tiêu Anh, cậu có còn đau không? Đói bụng chưa? Mình đem đến một chút cháo cho cậu.”

Tiêu Anh quay đầu lại, tuy rằng sắc mặt còn rất tái nhưng cũng không âm u giống như hồi chiều.

Tiêu Anh nhợt nhạt cười một cái: “Không đau, mà mình cũng không đói bụng.”

Thanh Tâm thở dài, không biết nên làm thế nào để an ủi, bây giờ chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc: “Cậu không đói cũng nên ăn một chút, đây là thời điểm cậu nên bổ sung bổ chất dinh dưỡng. Đúng rồi, mình cũng nên đi hỏi bác sĩ cậu nên kiêng những thức ăn nào…”

“Thanh Tâm…”

Thực sự là Tiêu Anh ăn không vô, nhưng Thanh Tâm lại cố nhét muỗng vào tay Tiêu Anh: “Cậu phải nghe lời mình, chỉ ăn một chút thôi.”

Tiêu Anh cầm cái muỗng trong tay, nhìn chén cháo trên bàn, bông nhiên cảm thấy tủi thân, không cầm được mà rơi nước mắt.

Cô cắn môi một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói khàn khàn khô khốc: “Thanh Tâm, cậu không hỏi mình chuyện gì đã xảy ra sao?”

Cổ họng Thanh Tâm nghẹn lại, cô ngồi xuống bên mép giường, đưa tay ôm lấy bả vai Tiêu Anh lại, để đầu cô dựa vào vai mình, giọng run run: “Cậu không cần phải nói gì hết, cậu chỉ cần biết, dù có xảy ra chuyện gì mình cũng sẽ đều ở bên cậu.”

Tiêu Anh bất chợt khóc như mưa khi nghe câu nói ấy, cô cũng ôm Thanh Tâm chặt lại. Kể từ lúc mang thai cho đến bây giờ cô luôn chống chọi một mình, không cho Thanh Tâm biết sợ cậu ấy lo lắng, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra tự mình chịu đựng thật là ngu ngốc, cô cần một người để chia sẻ.

Một hồi khóc thật lâu, Tiêu Anh mới dừng khóc thút thít lại, cô lấy khăn giấy Thanh Tâm đưa, lau đi nước mắt trên mặt.

Thanh Tâm cười cười nói:” Chuyện đã qua rồi, đừng nhớ lại nữa. Muốn xuất viện nhannh thì mau nghỉ ngơi đi. Để mình tìm món khác cho cậu.”

Tiêu Anh muốn nói không cần phải mua, nhưng Thanh Tâm cứ nhất định phải mua, sau khi sinh non xong chưa ăn cái gì cả.

Ngồi chờ Tiêu Anh ngủ thiếp đi, cô mới đứng dậy đi ra mua đồ ăn. Vì trời đã tối nên hầu như không còn ai bán, cô phải đi một thêm một khúc thật xa nữa mới mua được mấy món ăn Tiêu Anh thích.

Khi trở lại bệnh viện đã là gần 10 giờ, cô chậm rãi đi vào thang máy, định bấm nút lên tầng thì bất chợt cô giật mình, vội vàng ấn nút lên, để cửa thang máy nhanh đóng lại.

Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng thì một bàn tay kịp thời ngăn lại. Đàm Tùng đứng trước thang máy, anh nhìn cô vẻ châm biếm: “Chạy cái gì mà chạy, không dám nhìn thấy anh?”

Thanh Tâm ôm lấy túi thức ăn, bị anh châm chọc, cô bực bội liếc nhìn anh một cái: “Ai chạy chứ? Là do anh cản thang máy thôi.”

“Thế à”

Đàm Tùng lấy tay ra bước vào trong thang máy, sau đó anh mới để ý kỹ đến Thanh Tâm: “Đi đâu giờ này mới về?”

Thanh Tâm quay mặt sang một bên, bỉu môi nói: “Tại sao tôi phải trả lời anh?”

Đàm Tùng nhún vai, thôi thì anh là đàn ông nhường cô một bước không chấp nhặt phụ nữ: “Được rồi, em đang giận, anh sẽ không để bụng. Em không muốn biết tại sao anh lại ở đây à?”

Thanh Tâm không muốn nói chuyện với anh, nhưng trong này là thang máy, ở không gian kín rất dễ xấu hổ, cuối cùng cũng hỏi lại: “Tại sao?”

Đàm Tùng liếc nhìn cô, bình tĩnh nói: “Anh đến cùng với Tưởng.”

“Tưởng?”

Nhắc đến cái tên này là cô lại muốn nổi điên: “Anh nói với anh ta à?”

Đàm Tùng không phủ nhận, anh hào sảng trả lời: “Cậu ta là ba của đứa trẻ, chẳng lẽ không nên nói?”

“Cái gì mà ba? Lúc Tiêu Anh xảy ra chuyện thì anh ta ở đâu chứ? Bây giờ đứa bé không còn nữa, anh ta mới cảm thấy mình là ba sao?”

Thanh Tâm cảm thấy mình hận Tưởng hơn bao giờ hết, vất vả lắm Tiêu Anh mới quyết định buông bỏ anh ta, thế thì anh ta còn tới làm gì?

Thang máy đến, Thanh Tâm xoay người đi vào phòng bệnh.

Đàm Tùng gấp gáp ngăn cô lại: “Thanh Tâm, đây là chuyện của hai người họ, em nên để hai người bọn họ tự giải quyết với nhau.”

Thanh Tâm dùng sức đẩy tay anh ra: “Giữa bọn họ thì có chuyện gì để nói, bây giờ anh ta đã đính hôn với Vũ Lan rồi, anh còn muốn bọn họ nói cái gì nữa?”

Giọng nói quá lớn làm ảnh hưởng đến phòng bệnh bên cạnh, một bác sĩ quát lên: “Tối rồi còn cãi nhau, không cho bệnh nhân nghỉ ngơi à?”

Thanh Tâm xấu hổ, cô cúi mặt xuống làm như không quen biết Đàm Tùng. Anh thấy chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, liền kéo tay Thanh Tâm đi.

“Anh làm gì vậy?”

Thanh Tâm không dám nói quá lớn tiếng, cô muốn tránh thoát khỏi tay anh.

Có lẽ bởi vì gần đây cô lớn tiếng với anh hơi nhiều nên Đàm Tùng nắm chặt tay cô hơn, rồi nói bằng giọng lạnh băng: “Em mà còn chống đối nữa anh sẽ hôn em ngay tại đây.”

Trong giọng nói đầy sự uy hiếp, rõ ràng là anh đã tức giận. Mà một khi Đàm Tùng đã tức giận, Thanh Tâm rất sợ, đó là thói quen từ trước đến giờ cho nên cô không dám kháng cự nữa.

Nhưng cô vẫn lo lắng cho Tiêu Anh, cô đang nghĩ cách làm thế nào có thể tránh thoát khỏi Đàm Tùng.

Đàm Tùng giống như biết cô đang suy nghĩ điều gì, nói trấn an cô: “Tưởng sẽ không làm gì Tiêu Anh.”

Nói xong anh kéo cô đi vào thang máy. Thanh Tâm tức giận nói: “Rốt cục là anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Đàm Tùng cũng không thèm nhìn tới cô, anh không nói lời nào, chỉ đi tới hướng bãi đỗ xe.

Thanh Tâm cảm thấy có gì đó không đúng, cô muốn chạy trốn: “Đàm Tùng, anh muốn làm gì, anh bỏ tôi ra, tôi mới mua thức ăn cho Tiêu Anh còn chưa đem vào.”

Đàm Tùng vẫn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

Thanh Tâm bị phớt lờ, cô nghĩ tới nghĩ lui liền cắn tay anh một cái.

Đàm Tùng bị đau, cũng không ngờ cô lại cắn anh, cho nên rút tay lại. Hôm nay là lần thứ ba anh để xổng cô.

Chỉ mất vài bước anh đã tóm lấy cô, cánh tay vòng sang một bên ôm chặt lấy eo cô, để cô dựa vào ngực anh, cúi đầu cắn một bên tai: “Dám cắn anh, anh sẽ dạy dỗ lại em.”

Thanh Tâm sợ hãi, cô không ngừng vặn vẹo: “Đàm Tùng, anh bỏ tôi ra.”

Đàm Tùng cười lạnh một tiếng, vác cô lên vai đi đến xe của mình.

Hai chân bị nhấc bổng lên không trung, cô không ngừng vùng vẫy, nhưng như thế nào cũng không thoát khỏi tay anh.

Cho đến khi anh đẩy cô vào trong, cô níu lại cánh cửa nhất quyết không đi vào: “Đàm Tùng, anh thật quá đáng, đây chính là bắt cóc, mọi người ơi, cứu tôi với.”

Bị cô coi như kẻ bắt cóc, sắc mặt anh càng khó coi: “Em hay lắm, dám kêu cứu. Được rồi, cứ kêu đi, anh không sợ người ta thấy cảnh này.”

“Anh đúng là biến thái, kẻ điên.” Thanh Tâm bị anh làm cho tức chết, chân đá anh càng lúc càng hăng.

Khoảng cách hai người khá gần, Đàm Tùng khó tránh khỏi bị cô đá trúng…

Anh nhíu mày lại, cũng không nhân nhượng cô nữa mà kéo cô lại vào ngực mình. Cách tốt nhất để cô im miệng chính là hôn.

Động tác của anh rất thô lỗ, dường như không phải là hôn nữa mà là cắn xé. Bởi vì đau quá mà cô đành chịu thua, thuận theo ý anh và từ từ đi vào trong xe anh mới buông môi cô ra.

“Đồ biến thái.” Thanh Tâm tức giận chửi mắng, cô lấy tay chùi chùi bên mép.

Đàm Tùng không để ý đến hành động của cô, chỉ bảo: “Thắt dây an toàn vào.”

Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh, cảm thấy chính mình bị lừa gạt, đàn ông đúng là không thể tin được. Cô tức tối nghe theo lời anh ta, thắt dây an toàn vào.

Ngày hôm nay thật là xui xẻo với cô, ầm ĩ với Đàm Tùng một hồi cuối cùng cũng quay trở lại nhà anh ta. Cô sống chết ôm túi thức ăn cũng không đi xuống xe.

Đàm Tùng không để cô tự mình xuống xe, anh đi tới mở cửa ra, vòng qua người cô để mở dây an toàn. Thanh Tâm cắn chặt răng dùng sức không cho anh tháo nó ra.

Đàm Tùng nhìn cô vẻ mặt hiển nhiên, nói; “Em muốn trên xe đúng không? Được, anh thỏa mãn em.”

Nói xong anh có ý định đi vào trong xe.

Thanh Tâm giật bắn mình, cô nhảy dựng lên đẩy Đàm Tùng ra: “Tránh ra, tôi tự mình xuống xe.”

Nhìn trên mặt Đàm Tùng hiện lên ý em không đi vào thì anh không ngại vác em vào trong, Thanh Tâm cũng phải chấp thuận.

Thanh Tâm thở sâu, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại: “Đàm Tùng…..”

Tiếng kêu vang lên, Thanh Tâm đã bị Đàm Tùng chặn ngang người lại, vác cô đi vào biệt thự.

Đến cửa anh để cô xuống cửa bảo: “Nhấn mật mã.”

“Tôi không biết…”

“Sinh nhật của em.”

“…”

Tim Thanh Tâm đập thình thịch, sao anh lại để mật mã là sinh nhật của cô, không phải anh là người đòi ly hôn cô trước hay sao?

Cho đến khi cửa phòng mở ra, Đàm Tùng ôm cô đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ.

Thanh Tâm mới hoàn hồn lại, thất kinh nói: “Anh muốn…làm gì? Để tôi xuống.”

Cô giãy giụa, anh ta muốn gì cơ chứ? Sao lại dẫn cô đi vào phòng ngủ?

Vốn dĩ cô cho rằng anh ta sẽ không nghe lời cô, nhưng thế mà Đàm Tùng lại thả cô xuống. Anh tha cho cô dễ dàng như vậy làm Thanh Tâm cảm thấy kỳ lạ.

Cô cắn môi nhìn anh từ từ đi đến mép giường cởi quần áo tây trang ra, cô nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận xoay người lại định chạy đi.

Dưới chân vừa mới đi, thì phía sau đã lên tiếng: “Đi xuống bếp hâm nóng thức ăn đi.”

Thanh Tâm theo thói quen của ba năm trước, không để ý đến hai người đã ly hôn rồi, cô trách cứ: “Anh còn chưa ăn cơm? Sao lúc nào từ sáng đến tối cũng chưa ăn cơm?”

Đàm Tùng cởi nút áo sơ mi, vẻ mặt như đó là hiển nhiên: “Anh vì ai mà không có thời gian ăn cơm đây?”

Khi nói chuyện anh đã cởi ra đến hai ba cái nút áo, da thịt rắn chắc liền lộ trước mặt Thanh Tâm.

Cô đỏ mặt nhanh chóng quau lưng lại đi xuống phòng bếp.

Đàm Tùng nhướn mày lắc đầu cười khổ, xem ra để cô ngoan ngoãn nghe lời anh cũng không phải là khó.

Anh bỗng đột nhiên nhớ đến Tiêu Anh đã nói với anh ngày hôm qua. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi sao? Giữa anh với Thanh Tâm, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm?

Nếu đơn giản như vậy anh đã không để cô rời đi tận ba năm, ba năm đó bên cạnh anh không hề có cô.

Khi lấy đồ ăn ra hâm nóng lại, cô vẫn lo lắng cho Tiêu Anh, cậu ấy còn chưa ăn gì, đợi một lát nữa Đàm Tùng ăn xong, cô sẽ đi mua lại.

Cũng không biết khi nào tên Đàm Tùng đó mới bằng lòng thả cô đi.

Lúc hâm nóng thức ăn xong, Đàm Tùng cũng đã thay quần áo xong rồi. Anh mặc quần áo ở nhà, áo phong, quần dài, chỉ là trang phục thường thấy nhưng so với khi mặc tây trang thì đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng rất nhanh cô rời sự chú ý đi nơi khác, nói: “Anh ăn đi, tôi phải đi rồi, Tiêu Anh còn chưa ăn cơm, tôi…A…”

eyJpdiI6IkdOTitpKzNxM1pwTFFsM3NnRzFkVVE9PSIsInZhbHVlIjoiMXkxOXF3bjZlTm9ZUlI4SzlQQ1dJcFpFQ1c4TUFzN3NJcHVmVUNuV0dZMFlsbkZMdVpOXC9UY0tOblBBQkFTQVUiLCJtYWMiOiI5YjEzYzE3NmM5OTA0MGM5MTFjYjdhNGFhYTJlNjNjODk3ZmEzN2E1MTk5YWFkYWUyNjNhNDJmMjI0YjY1MjEyIn0=
eyJpdiI6IlQyZTUyVisxYjZlK3pHd29mZjkzV1E9PSIsInZhbHVlIjoiQ3dzTEw5M1pQV3NaQThvSVB2dlJxSjc4UmgxaVJibERnXC9xVE5ENGpoTlg2ZkZWMXJLNFk2eXR0OEw2enRUM0ttcVZJZlpCdVJsUlpiNWh0a3kzVWIzTFg4Q1dBdGIraDAyK2ZHUFFkb1AxcnRoTlpLY2xVckVmRVpkbkNYRGtxcVl5K0x6SWhnWDJNNnNzbFdNbzRicXdcL1RwOFhieVoxNm5KUkMyNmhPMm5wQ3dpNmorUFdNNXdYM3JuWGtmMWFcL2FUaVRVUVdqZnVaMjJGRHZ4bWs0c09QVk1JdTVqbERrc3hUemhKeXdvM3BYc3RUVTl0MWFBWDFiUzRoOUpXWk5mMllKQ21WUzJZV0EzcUhpaFwvTHRWaTRSWTA2YTlCeDJtWjZBM1RnNGo2YytoZEFnZzBLVm1XZXlXSHFFbWZibkJwYVVoYllTNDlaUTN6ZjFjQzlBZDZWS0JCWng5YW1CQng1aGQ3RVRtSG00ZjZUbnRkMXZDV0NkcDRwa05RTiIsIm1hYyI6IjIyMGExM2VmNWVlNWFlMmIyYmE1YmIxNjU1MmQxNzIwY2VhMWE0NjU2MzRiNjM3MGNkYzEyMWFiZmM5OTI2MWIifQ==

Ads
';
Advertisement