Tất nhiên là Đàm Tùng không phòng bị, anh lảo đảo một hồi khi bị cô đẩy ra, ngay sau đó cô không nói không rằng mà chạy đi.
Anh thất thần nhìn cô chạy đi, anh không đuổi theo, sợ cô vì xấu hổ nụ hôn khi nãy mà càng tránh xa anh hơn. Để một lúc nữa nguôi ngoai, anh đi tìm cô cũng được.
Nhìn lại điện thoại, anh mới sực nhớ tới liền bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã gọi tới: “Đàm Tùng, con còn chưa chịu trở về? Không phải nói hôm nay tới nhà bà ăn cơm tối sao? Bây giờ sắp thành cơm khuya rồi.”
Đàm Tùng giật mình, anh đau đầu ôm trán, chỉ vì Thanh Tâm mà anh quên mất có buổi hẹn ăn cơm với bà: “Bây giờ con qua đó đây, đợi con một chút.”
“Cho con ba mươi phút, nếu ba mươi phút sau còn chưa thấy mặt thì đừng trở về nữa.”
Đàm Tùng bất đắc dĩ cười trừ, phụ nữ là thế đúng là rắc rối. Anh mở cửa xe ném điện thoại vào trong điên cuồng tăng tốc.
Mà ngay lúc đó, Đàm Tùng cũng không chú ý tới đã có người quay lại cảnh hai người hôn nhau rất nhiệt tình.
Thanh Ly đứng ở đằng xa nhìn video trong tay mà cười đắc chí, trong mắt lại nổi lên sự ghen ghét.
Cô thật không nghĩ tới Thanh Tâm và Đàm Tùng còn ở bên nhau.
Đúng là một người phụ nữ xấu xa, một mặt ở bên quyến rũ chồng cũ, mặt khác lại ở bên trêu đùa với Mạnh An. Cô ta làm vậy không cảm thấy có lỗi với Mạnh An sao? Trước khi kết hôn còn muốn cắm sừng anh ấy?
Để xem trong tay cô có đoạn video này rồi, Mạnh An mà thấy được có cưới cô ta nữa không?
…
Khi Đàm Tùng đến nhà ngoại đã là tám giờ rưỡi. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, còn loáng thoáng nghe được tiếng cười phát ra. Đàm Tùng suy đoán, có khách?
Lúc anh đi vào biệt thự, dì Vương thấy anh liền cười đon đả: “Cậu chủ tới rồi.”
Đàm Tùng cúi đầu chào, anh cởi áo khoác ra rồi đi vào phòng khách, tiện đường hỏi: “Có khách tới sao dì?”
Dì Vương nhận lấy áo khoác anh cười cười nói, như là có chuyện gì đó rất vui: “Có cô Mạnh Du tới chơi.”
Mạnh Du?
Bước chân anh dừng lại: “Là cô ta tự mình tới, hay là bà ngoại cháu mời tới?”
Dì Vương còn chưa kịp trả lời thì người trong phòng khách đã lên tiếng: “Đàm Tùng, con tới rồi hả?”
Dì Vương cười khẽ một tiếng, rồi rời đi cất áo khoác. Đàm Tùng mím môi đi vào, trong phòng khách là bà ngoại anh đang ngồi cùng với một cô gái khoảng hai mươi tuổi. Đôi tay để ở hai đầu gối, thỉnh thoảng gật đầu vâng vâng dạ dạ, trông bộ dáng vô cùng hiền lành.
Khi nhìn thấy Đàm Tùng, ánh mặt của Mạnh Du sáng lên, trong giây tiếp theo liền đỏ mặt cúi đầu xuống.
Ngoại Đàm Tùng thấy thế cười ha ha, bà phía về phía Đàm Tùng đang suy sụp nói: “Con trễ hơn ba mươi phút như dự kiến.”
“Con xin lỗi, kẹt xe quá.”
Đàm Tùng ngồi xuống ghế sô pha, anh rất bình tĩnh điềm nhiên nhưng ngoại anh vẫn cảm thấy anh không vui vẻ.
Bà chuyển tầm mắt nhìn trộm sang Mạnh Du, cảm thấy rất hài lòng, vậy thì thằng cháu của bà có chỗ nào bất mãn chứ?
Bà nghĩ ngợi một chút, liền từ tốn nói: “Trễ rồi, con ăn cơm đi, ăn cơm xong chở Mạnh Du về.”
Đàm Tùng nhướn mày nhìn về phía Mạnh Du đang ngại ngùng, anh hỏi: “Chắc là cô lái xe đến đây đúng chứ?”
Ý từ chối rất rõ ràng, trong phút chốc Mạnh Du cứng đờ, cô cắn môi, nhìn về phía bà ngoại Đàm Tùng: “Để con tự về một mình được, không cần phải làm phiền anh Đàm Tùng đâu ạ.”
Vừa nói hai má cô ửng đỏ lên, bộ dáng trông có vẻ rất uất ức làm cho bà ngoại của Đàm Tùng thấy đau lòng.
Bà trừng mắt liếc Đàm Tùng một cái: “Con có biết Mạnh Du cất công tới đây chơi với bà vì biết bà cô đơn hay không? Bây giờ chỉ có việc đưa người ta về, con cũng không làm được.”
Một Thanh Tâm đã đủ rắc rối với anh rồi, thế mà bà lại còn rước thêm một cô Mạnh Du về nữa, bà muốn anh chết vì phiền hay sao chứ?
Anh gãi gãi đầu đứng dậy: “Một khi đã như vậy, con sẽ đưa cô ta về nhà, ngoại à, hôm nào khác con lại đến đây thăm ngoại nha.”
Nói xong, anh xoay người đi. Bà ngoại với Mạnh Du đều sửng sốt, nhưng Đàm Tùng đã đi tới phòng khách rồi, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo, còn chào bà lần cuối: “Bà ngoại, con đi trước, lần sau con lại đến thăm bà.”
Bà ngoại cũng đứng dậy, nắm lấy tay Mạnh Du thở dài: “Mạnh Du à, tính tình của Đàm Tùng là như thế, con đừng so đo với nó. Tình cảm có thể bồi đắp được, bà sẽ tìm cơ hội để con và Đàm Tùng tiếp xúc nhiều hơn.”
Mạnh Du hơi hơi xấu hổ, trong giọng nói có phần cảm kích: “Con biết rồi, bà ngoại nhớ giữ gìn sức khỏe, con đi trước ạ.”
Nói xong cô chào tạm biệt rồi chạy theo Đàm Tùng.
Trong gara, tài xế đã lái một chiếc xe ra. Đàm Tùng không có mặc áo khoác, anh dựa người vào thân xe, trên ngón tay còn kẹp điếu thuốc lá, một tay đút vào túi quần.
Mạnh Du bước ra khỏi biệt thự, dừng lại một chút ngắm nhìn bóng dáng đẹp trai kia, quả là phong độ vô cùng.
Mạnh Du cắn cắn môi, do dự đi đến, còn chưa tới gần, Đàm Tùng đã quay đầu lại. Mạnh Du liền bắt gặp một đôi mắt sáng như trăng rằm.
Nếu có thể làm anh để cô vào trong mắt thì đó thật là một sự hạnh phúc của cô.
Tim đập rộn lên, cô hồi hộp nói: “Anh Đàm Tùng…”
Mới vừa mở miệng, anh đã ném điếu thuốc đi, không hề liếc nhìn cô một cái, mở cửa xe đi vào trong: “Lên xe đi.”
Nhận thấy được sự bất mãn của anh, Mạnh Du cũng không muốn để ý đến, cô đưa tay kéo cửa xe ra.
Nhưng…
Cô nhíu mày…Cô dùng lực lớn hơn nữa nhưng vẫn như cũ, không kéo ra được.
Cửa sổ xe hạ xuống, Đàm Tùng nắm tay lái, ánh mắt không có cảm xúc nhìn qua lạnh lùng nói: “Vị trí này chỉ có vợ tôi mới được ngồi, cô Mạnh Du vẫn là nên ngồi ở phía sau thì tốt hơn.”
Sắc mặt Mạnh Du trở nên trắng bệnh vì xấu hổ, lời từ chối rất rõ ràng, không nghe ra thì đúng thật là đồ ngốc.
Tay nắm lấy cửa run lên, cô chưa từng bị mất mặt đến như thế bao giờ.
Mạnh Du cắn chặt môi, hốc mắt đỏ lên, nếu như bất kỳ người đàn ông nào thấy bộ dạng này cũng sẽ đều mềm lòng.
Nhưng Đàm Tùng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, anh nhíu mày giơ tay lên nhìn đồng hố: “Một chút nữa tôi còn có việc, cảm phiền cô Mạnh Du nhanh lên một chút.”
Mạnh Du bỏ tay ra khỏi nắm cửa xe, cô cúi thấp đầu nói nhỏ: “Vậy để em tự lái xe về, nếu như anh Đàm Tùng có việc bận thì không cần đưa em về đâu.”
Đàm Tùng nhìn nhìn Mạnh Du, rồi quay đầu nhìn về phía trước, anh thế mà lại nói: “Nếu cô đã nói như vậy thì tôi đi trước, cô Mạnh Du về nhà cẩn thận.”
Nói xong anh liền lái xe đi, không hề bận tâm đến Mạnh Du còn đang đứng ở ngoài.
Mạnh Du nhìn chiếc xe rời đi mà trong lòng tức giận không thôi, ngực phập phồng lên xuống, tay nắm chặt lại. Đàm Tùng, anh dám làm tôi mất mặt, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Đàm Tùng nhìn vào trong gương thấy cô ta bực bội rời đi, anh mới thả lỏng cởi bỏ mấy nút áo sơ mi ra, định gọi cho Tưởng thì di động vang lên, anh nhìn nhìn liền không dám bắt máy, là bà ngoại đây mà.
Anh thở dài chầm chậm nối máy, chưa kịp nói chuyện đã bị mắng xối xả vào trong mặt.
“Không phải là con đã đồng ý đưa Mạnh Du về rồi sao, sao lại để con bé tự về. Con muốn làm bà tức chết đúng không? Bây giờ con quay trở lại cho bà.”
Đàm Tùng đau đầu, anh giải thích với bà: “Bà ngoại, con có một số việc cần phải nói với Tưởng. Với lại là cô ta bảo mình tự về, cô ta có xe mà.”
Bên kia truyền lại giọng nói bực tức: “Con đừng có lấy cớ, con cho bà già này mù rồi sao? Rõ ràng là con không thích con bé. Bà nói này, con bé này rất tốt, tốt cả về ngoại hình, tính cách và gia thế, rất xứng đôi với nhà chúng ta. Người như con bé bây giờ rất hiếm, con tìm xem một cô gái tốt như vậy ở đâu ra.”
Đàm Tùng không ngừng thở dài, đâu phải tốt thì anh sẽ thích, anh nói lại vào trong điện thoại: “Cô ấy rất tốt nhưng bản thân con thấy mình không xứng đáng với cô ấy, với lý do này ngoại đã hài lòng chưa?”
Mấy lời này đúng là làm bà tức chết: “Con…Con thấy bà sống lâu quá rồi đúng không? Con thấy bà chết thì mới vừa lòng sao? Người đâu, lấy thuốc ngủ tới cho tôi.”
Đàm Tùng nháy nháy mắt, anh bình thản nói: “Bà ngoại à, con còn đang lái xe.”
“Được rồi, tạm thời không cần đâu.”
Đàm Tùng lắc lắc đầu, thậm chí còn nghe được tiếng cười của dì Vương, bất đắc dĩ anh nói: “Bà ngoại, không phải bà muốn cháu dâu sao? Bà cứ yên tâm, qua mấy ngày nữa con sẽ đưa người về, được không?”
“Thật ư?” Bà ngoại sửng sốt, trong lòng đầy nghi ngờ: “Thật sao? Con thật sự đem cháu dâu về cho bà?”
Thấy bà có vẻ vui, anh cũng thấy vui theo, anh ừ một tiếng: “Con tìm được rồi.”
“Vậy con mau nhanh chóng đưa người về đây cho bà xem. Đàm Tùng, mặc dù con đã một lần ly hôn, nhưng với lý lịch của con thì không sao cả, nếu được thì cứ tiến tới hôn nhân. Nhưng cô gái đó là con cái nhà ai mới được, bao nhiêu tuổi rồi, có xinh đẹp không?…”
Đối với chuyện của cháu dâu, bà ngoại rất có hứng thú liền không khỏi nhiều lời, Đàm Tùng rất nhanh trả lời: “Không xấu, rất xinh. Bà cứ yên tâm. Thôi trễ rồi, bà nghỉ ngơi đi, chuẩn bị tâm lý đón cháu dâu mới. Khoảng hai ngày nữa sẽ mang người trở về.”
“Được, được, con nói vậy là bà yên tâm rồi. Thôi con làm chuyện của con đi, bà đi ngủ đây.”
Cúp điện thoại, Đàm Tùng mới thở phào nhẹ nhõm. Trước kia bà cũng rất thích Thanh Tâm, nghĩ đến bà thấy Thanh Tâm chắc chắn là sẽ rất vui.
….
Khi Đàm Tùng đến một quán bar, anh đi vào trong đã thấy Tưởng ngồi đó từ rất lâu rồi, mà trên bàn đã chất đầy các ly rượu. Đàm Tùng đi tới không nói gì, cũng không ngăn cản hành động của Tưởng uống rượu, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Tưởng khó chịu quay đầu liếc nhìn anh một cái: “Cậu nhìn mình như vậy là sao?”
Đàm Tùng ha ha cười: “Nhìn cậu đê tiện đến đâu?”
Tưởng giơ nắm đấm qua: “Cậu muốn chết đúng không?”
Đàm Tùng ngồi yên cười trừ: “Cậu bây giờ xử lý phụ nữ còn không xong thế mà đòi ra tay đánh mình.”
Tưởng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải nể cậu, cậu cho rằng mình để cô ấy làm mình mất mặt đến thế sao?”
Đàm Tùng nhướn mày, vẻ mặt khinh thường: “Còn đổ tội sang cho mình, không phải là vì Tiêu Anh sao?”
Tưởng đứng dậy: “Được rồi, đừng lo chuyện của mình nữa, Thanh Tâm đâu, sao lại mặc kệ cô ấy để chạy đến đây rồi.”
Thanh Tâm đúng là đánh anh không nương tay, bây giờ trên đầu anh vẫn còn thấy đau.
Đàm Tùng nhún vai, thuận tay lấy chai rượu rót ra ly nói: “Đừng nhắc đến nữa.”
Thấy bộ dạng chán nản của Đàm Tùng, Tưởng khều khều chân qua: “Tối nay uống hết chứ?”
Đàm Tùng nốc cạn một ly rượu, cười cười: “Đang có ý này.”
Nói xong, Đàm Tùng liền lấy mấy loại rượu pha cùng một lúc, đưa cho Tưởng. Khi nhận được ly rượu đó, mắt anh trợn trừng lên, nhưng nhìn vẻ mặt Đàm Tùng không sợ chết, anh chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Ai bảo lúc nãy mạnh miệng.
Sau khi nuốt xuống cổ rồi, bỗng nhiên Tưởng ngã lăn quay ra ghế sô pha, nhìn chằm chằm Đàm Tùng: “Mẹ nó, cậu đúng là tàn nhẫn.”
Đàm Tùng thản nhiên nhìn, không hề có một chút thương xót, nghĩ đến lời của Thanh Tâm, lòng anh lại đầy phức tạp: “So với việc cậu không quan tâm đến con của mình, thì đây có là gì mà tàn nhẫn.”
Tưởng thoáng chốc cứng đờ: “Cậu nói thế nghĩa là sao?”
Đàm Tùng châm chọc nói: “Tiêu Anh mang thai.”
Tưởng trừng lớn đôi mắt, anh giật bắn mình ngồi dậy, không giống với trạng thái uể oải trước đó mà rất kích động: “Cậu nói thật? Tiêu Anh mang thai?
Đàm Tùng nhướn mày lên, với biển hiện này xem ra là không biết Tiêu Anh mang thai.
Đột nhiên anh cảm thấy không nỡ nói ra mấy từ sau này, anh bỏ ly rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất