Thanh Tâm tức giận hét lên: “Thả tôi ra ngoài.” Ông nói: “Chờ đến ngày con kết hôn với Mạnh An, ba sẽ tự nhiên thả con ra ngoài.” Thanh Tâm cảm thấy tức cười, chuyện quái gì đây chứ. Đang nghĩ thì ông lại lên tiếng: “Con có biết tại sao con không thể nhìn thấy Đàm Tùng khi đi thủ đô không?” “Ông muốn nói cái gì?” Ông không lập tức trả lời mà nhìn thoáng qua trong phòng cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức ảnh chụp chân dung Thanh Tâm treo tường rất phức tạp. Thanh Tâm nhìn theo ánh mắt ông, nhíu lại thốt ra đầy vẻ hoài niệm: “Con với mẹ con rất giống nhau.” Dáng vẻ này không những làm Thanh Tâm không mềm lòng mà cô còn chán ghét thêm: “Ông có tư cách gì nhắc đến mẹ tôi.” Nghe cô nói những lời này, ông cúi đầu xuống như đang hối lỗi: “Ba xin lỗi mẹ con.” Thanh Tâm không còn kiên nhẫn nữa: “Ông đừng có ở đây nói với tôi mấy lời sến súa đó, rốt cục khi nãy ông nói là có ý gì.” “Thanh Tâm, đến giờ phút này con còn chưa rõ toàn cục sao? Ba của Đàm Tùng sẽ không cho hai đứa ở bên nhau, nếu một ngày mà con chưa kết hôn với Mạnh An thì ông ta sẽ không thả Đàm Tùng ra, và cũng sẽ không bỏ qua cho con.” “Nghe có vẻ như là ông đang vì tôi nhỉ?” Lời nói có vẻ châm chọc nhưng ông không để ý chỉ nói tiếp: “Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ không ai có thể giúp được con, mấy ngày này nên ở trong nhà đi thì hơn, ít nhất thì đây chính là nơi an toàn.” Những lời nói đó đúng là có tác động đến Thanh Tâm, thật là khi cô kết hôn với Mạnh An thì anh sẽ được thả ra hay sao? Thanh Tâm nhéo đùi mình, nếu bọn họ muốn cô kết hôn với Mạnh An, cô đồng ý thì có lẽ bọn họ sẽ thả lỏng cảnh giác. Ba Thanh Tâm đang muốn xoay người ra cửa, thì cô gọi lại: “Nếu tôi đồng ý thì sao?” Động tác mở cửa dừng lại, Thanh Tâm nói tiếp: “Tôi có thể đồng ý với ông, nhưng ông cũng phải đồng ý giúp tôi một chuyện.” Nói tới đây, cô còn bổ sung thêm: “Nếu ông còn cho rằng chính ông còn là ba tôi.” Ba Thanh Tâm chậm rãi gật đầu: “Con nói đi.” Chờ đến khi ông đi ra ngoài, Thanh Tâm thở dài đi đến bên giường ngồi xuống. Cô suy nghĩ nếu Đàm Tùng biết được cô đồng ý kết hôn với Mạnh An không biết sẽ như thế nào, tức giận, phẫn nộ hay là anh sẽ hiểu ý của cô. Khi ông ra khỏi cửa phòng liền nhìn phòng đối diện Thanh Ly đang mở, cô hé đầu ra kêu: “Ba.” Đột nhiên bây giờ ông không thích Thanh Ly lắm, ông lạnh lùng nói: “Con cũng nên ngoan ngoãn ở nhà đi, chị của con sắp kết hôn với Mạnh An rồi, nếu để ba biết được con dám ra chuyện gì đó thì cút ngay ra khỏi nhà và đừng gọi ba là ba nữa.” Thanh Ly oán hận nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, đóng cửa phòng lại. Dựa vào vách cửa, Thanh Ly nở ra một nụ cười ác độc, cô ta thật cho rằng mình có thể cưới Mạnh An sao? Cô thật sự rất mong chờ vào ngày hôn lễ. Ở thủ đô, Đàm Tùng đã ở bệnh viện gần mười ngày, thân thể cũng đã tốt lên, tay cũng hoạt động được, có thể tháo thạch cao. Thời gian còn lại chỉ có ba ngày là phải đính hôn với Mạnh Du rồi. Mấy ngày này anh không được tiếp xúc với thế bên ngoài, may là có Thịnh thường xuyên tới. Mỗi ngày đều đến báo cáo một chút, Đàm Kính cũng nhắm mắt nhắm mở cho qua, giống như là chắc chắn Đàm Tùng không thể trốn đi đâu được. Hôm nay vẫn là giống như thế, sau khi ăn tối xong liền đi tới bệnh viện, Đàm Tùng dựa vào cửa sổ hút thuốc, nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì. “Cậu đừng hút thuốc nữa, cho dù là không vì cậu thì cũng là nên vì cô ấy, mười ngày này không chừng cậu hỏng phổi rồi.” Đúng là câu nói này tác động đến Đàm Tùng, anh dừng lại một chút như đang tưởng niệm. Thịnh lắc đầu, Đàm Tùng trở lại ghế sô pha hỏi: “Ở thành phố có chuyện gì không?” Chỉ mới có mười ngày mà giống như là lâu rồi không thấy cô, nhưng tại sao mười ngày này lại không hề có tin tức về cô. Thịnh nói gần đây cô đều ở trong nhà, nhưng như thế không thấy lạ sao? Anh nghĩ chỉ có một khả năng, không phải không ra cửa mà là không thể ra cửa. Rất có thể cô cũng giống như anh, bị giam lỏng. Nghĩ đến khả năng này, Đàm Tùng cảm thấy đau lòng, có lẽ cô đang rất sợ hãi. Nghe anh hỏi chuyện, Thịnh có vẻ trốn tránh không muốn trả lời, Đàm Tùng nhận ra được có gì đó không đúng. Anh nhíu mày: “Sao vậy?” Thịnh chậm rãi trả lời: “Thanh Tâm đã đồng ý lời cầu hôn của Mạnh An.” Đột nhiên điếu thuốc bị gãy làm nửa, giọng nói cứng đờ: “Là sao?” Thịnh không có ý định giải thích, anh mở túi hồ sơ ra, lấy từ bên trong một chiếc đĩa cho vào máy chiếu nói: “Cậu vẫn là nên tự mình xem.” Màn hình hiện lên một nhà hàng tây được trang trí vô cùng lãng mạn, hình như trong nhà hàng chỉ có hai vị khách là bọn họ. Tiếp theo đó, Mạnh An quỳ một gối xuống trước mặt Thanh Tâm, trong tay là chiếc hộp nhẫn hướng tới cô, giọng nhẹ nhàng: “Thanh Tâm, kết hôn với anh nhé.” Cô do dự mười mấy giây, sau đó từ từ gật đầu và chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay áp út cô. Video rất ngắn, đến đây đã dừng lại rồi. Thịnh nuốt nước miếng, cảm giác không khí trong phòng bệnh đã xuống rất thấp: “Bây giờ ở thành phố báo chí đều đưa tin này, ba ngày sau hôn lễ sẽ được cử hành…” Đàm Tùng vẫn luôn nhìn vào màn hình tivi, không biết anh có nghe Thịnh nói hay không, anh đưa ngón tay dài của mình lên đôi môi khô khốc, thế mà khóe môi đã có vị của máu. Đàm Tùng không nói lời nào, Thịnh nhịn không được lên tiếng giải thích: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện này…” “Chuyện ở công ty thế nào rồi?” Mới vừa mở miệng đã bị Đàm Tùng cắt ngang, giọng lạnh như băng. Thịnh ngây ra một lúc, vào lúc này rồi còn nhắc đến chuyện công ty? Nhưng anh vẫn trả lời: “Vẫn như cũ, cậu biết đấy, mấy năm nay bọn người cổ đông luôn tạo áp lực trong việc người kế nhiệm, lại có thêm sự xuất hiện của cậu cho nên bọn họ tạo áp lực rất lớn, nói tóm lại rất phức tạp. Nhưng phải đến một tháng nữa mới đến đại hội cổ đông, cậu gấp cái gì chứ?” “Không có gì, chỉ là tôi sẽ không để công ty rơi vào trong tay đám người đó.” Nói xong Đàm Tùng không nói gì nữa, anh nhắm mắt lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, nhìn bề ngoài anh rất bình tĩnh nhưng bên trong đã long trời lở đất. Nếu như là diễn, chẳng lẽ cô thật sự đeo nhẫn của Mạnh An sao? …. Ở trong phòng khách sạn, Thanh Tâm ngồi ở bên trong chờ. Rốt cục là cô vẫn mặc cái váy của Mạnh An chuyển tới, một đoàn người tới đón cô. Khi lên xe ngồi, một chút vui sướng cô cũng không có. Hôn lễ của cô và Mạnh An sắp bắt đầu rồi, chỉ còn chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa. Anh ấy bây giờ đã được ra ngoài chưa nhỉ? Cô hơi lo lắng cho anh ở bên đó. Thanh Tâm đang âu lo suy nghĩ thì trước cửa truyền đến giọng nói của Thanh Ly: “Mở cửa ra, là ba của tôi bảo tôi đến thăm chị ấy…” Thanh Tâm quay mặt qua thì cửa đã mở, Thanh Ly mặc một chiếc váy trắng tinh. Hôm nay cô ta là phù dâu trong buổi lễ kết hôn của cô. Thanh Ly nhìn Thanh Tâm trong chiếc váy cưới lộng lẫy, cô tỏ vẻ ghét ra mặt, giọng nói châm chọc: “Có phải cô cảm thấy bây giờ rất đắc ý đúng không?” Thanh Tâm nhíu mày, đối với loại khiêu khích này cô không mấy hứng thú: “Tôi đắc ý cái gì?” Thanh Ly cười một tiếng khinh miệt: “Không phải khăng khăng trước mặt tôi rằng sẽ không lấy anh Mạnh An sao? Thực tế thì sao? Chiếc váy cô đang mặc là cái gì? Tôi nói cho cô biết, cô cho rằng anh Mạnh An là yêu cô thật lòng nên mới cưới cô sao? Lầm rồi, nếu yêu cô thì tại sao anh ấy lại nhốt cô, một chút tự do cũng không có.” “Cô đi vào đây chỉ để nói như thế? Vậy thì ra ngoài đi.” Thanh Ly tức giận: “Nếu không phải ba kêu tôi vào, thì cô cho rằng tôi đồng ý đi vào sao?” “Vậy thì uất ức cho cô rồi, nếu thế thì cô có thể đi ra ngoài với ông ấy tôi không cần bất cứ ai vào thăm.” “Cô…” Thanh Ly chán nản nhìn Thanh Tâm, nếu cứ như thế này thì kế hoạch không thể thực hiện suôn sẻ được rồi. Cô im lặng một chút, sau đó tỏ vẻ miễn cưỡng ngồi xuống ghế sô pha, mở túi xách lấy di động ra chơi. Ánh mắt Thanh Tâm chợt dừng lại trên chiếc điện thoại. Đã mười mấy ngày rồi cô bị nhốt trong phòng, không thể liên lạc với bất cứ ai. Sở dĩ cô đồng ý với ông ta là vì muốn ông ta giúp cô liên lạc với ba của Đàm Tùng, nói là cô sẽ thật tình kết hôn với Mạnh An, ngay cả buổi lễ cầu hôn cũng là do cô yêu cầu. Cô muốn ba của Đàm Tùng thả lỏng cảnh giác, cũng muốn để Đàm Tùng biết tình hình của cô, cô tin Đàm Tùng sẽ hiểu cho cô, chỉ cần anh có cơ hội ra ngoài nhất định sẽ trở về tìm cô. Nhưng đến bây giờ rồi cô không cách nào đợi được nữa, nếu như Đàm Tùng không có cơ hội ra ngoài, hoặc là anh thật hiểu lầm cô, vậy chẳng phải cô sẽ cưới Mạnh An thật sao? Điện thoại trong tay của Thanh Ly thật sự đã thu hút ánh nhìn của cô. Cô phân vân không biết có nên mượn không? Lúc này Thanh Ly nở một nụ cười trong lòng. “Cô nhìn điện thoại tôi làm gì?” Cô trực tiếp nói luôn: “Có thể cho tôi mượn đi động một chút được không?” “Tại sao?” Là một tiếng cười nhạo. Cô rất tự nhiên trả lời: “Không phải cô muốn kết hôn với Mạnh An sao? Đưa điện thoại cho tôi, có lẽ tôi sẽ thoát được.” “Cô muốn gọi cho ai? Đàm Tùng? Đúng rồi, có bị nhốt lâu như thế, có thể không biết, Đàm Tùng và Mạnh Du ngày hôm nay sẽ đính hôn. Nếu như cô điện thoại cho anh ấy…” Thanh Tâm ngẩn người, cô không biết hôm nay cũng là đính hôn của anh, có khi nào anh thật sự sẽ không đến…. Đột nhiên cô thức tỉnh lại, nhìn Thanh Ly: “Hình như cô rất vui?” Thanh Ly nhếch môi: “Tôi có cái gì mà vui chứ? Nếu như đã như thế, tôi sẽ đồng ý giúp cô một lần.” Nói xong ánh mắt Thanh Ly nhìn qua bàn: “Bây giờ tôi hơi khát nước, rót giúp tôi ly nước trái cây.” Tưởng thế nào hóa ra vẫn ấu trĩ như thế, cô đi đến rót nước: “Uống đi.” “Đột nhiên tôi không muốn uống nước trái cây nữa, tôi muốn uống nước lọc.” Thanh Tâm lại lần nữa đổi thức uống. Lúc trở lại ghế sô pha đặt ly nước lọc xuống, Thanh Ly nhìn về ly nước trái cây nói: “Nước trái cây này cũng không thể lãng phí, hay là cô uống đi.” Thanh Tâm chần chừ, có cái gì đó rất kỳ lạ, nhưng cũng không thể từ chối: “Có phải tôi uống nó xong thì cô sẽ cho tôi mượn điện thoại?” “Đương nhiên.” Thanh Tâm hít một hơi dài, uống nửa ly nước sau đó đặt xuống nhìn Thanh Ly: “Được chưa?” Thanh Ly hài lòng, đưa điện thoại đến cho Thanh Tâm: “Hy vọng là cô sẽ gọi được cho anh ta.” Thanh Tâm lấy được thoại, còn không quên nhìn chằm chằm Thanh Ly đề phòng, nhưng khi cô gọi cho một dãy số, đáp lại là một giọng nữ máy móc. Thanh Tâm thất vọng hoàn toàn. Thanh Ly giật điện thoại trở lại: “Xem ra là không gọi được rồi.” Thanh Ly nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.