Khi Thanh Tâm và Lam Dung trở lại thành phố thì đã là buổi tối, cô khởi động máy liền nhận được điện thoaị của Mạnh An. Thanh Tâm thở dài, nghĩ đến anh nhất quyết không chịu hủy hôn là cô lại đau đầu. Lam Dung thấy biểu hiện của cô, anh không nhịn được hỏi: “Rốt cục em và hắn ta là có mối quan hệ gì?” Đứng ở góc độ Lam Dung, anh cực kỳ không thích Mạnh An, tại sao hắn ta có thể kết hôn với cô còn anh thì lại không thể? Nghe thêm Lam Dung nói câu này, cô muốn thoái trào: “Không phải em đã nói rồi sao? Em muốn hủy hôn nhưng anh ấy nhất định không chịu, em cũng thấy rất kỳ lạ.” Hai người đang nói chuyện thì tiếng chuông ngừng lại. Thanh Tâm mím môi, không gọi lại cất vào trong giỏ xách. Lam Dung nghĩ đến một điều: “Có phải là bởi vì anh ta nghĩ cho Mạnh Du?” Thanh Tâm sửng sốt: “Ý của anh là bởi vì muốn để Mạnh Du và Đàm Tùng và kết hôn cho nên mới không hủy bỏ hôn lễ với em?” “Cũng không phải là không có khả năng này.” Lam Dung thừa nhận mình hơi hẹp hòi khi có suy nghĩ này, nhưng anh cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Thanh Tâm yên lặng, cô thì không tin lắm Mạnh An là loại người đó. Chuyện này nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì, cô gật đầu để Lam Dung đưa cô về nhà. Lam Dung không đi vào, chỉ an ủi cô vài câu, nói có việc gì hãy gọi cho anh, rồi sau đó mới rời đi. Một khuôn mặt ẩn tối trong bóng đêm, không thấy rõ là ai, Thanh Tâm bị giật mình muốn hết hồn, định hét lên thì giọng nói trong bóng đêm lạnh lẽo vang lên: “Trở lại rồi sao?” Cô nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?” Cô thấy anh mới bước vào cửa, chắc là cũng mới đến. Nhìn anh hút thuốc, cô ngẩn ngơ, không ngờ Mạnh An cũng hút thuốc. Mạnh An ném điếu thuốc xuống đất, chân nghiền nghiền, rồi mới đi tói trước mặt cô nói: “Đến xem thế nào, ai biết được là em không có ở nhà, liền đợi một lúc.” Thanh Tâm nhìn Mạnh An, cứ cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ, cô lùi lại mấy bước cách một khoảng an toàn. “Đã trễ thế này rồi có chuyện gì sao?” Mạnh An tự giễu: “Chúng ta kết hôn thì tất nhiên anh phải đến thăm vợ chưa cưới của mình rồi, còn có thể có chuyện gì?” Thanh Tâm cảm thấy đau đầu. Đang định giải thích thì Mạnh An hỏi tiếp: “Em đi thủ đô?” Sắc mặt Thanh Tâm biến đổi: “Tin tức của anh cũng nhạy thật.” Mạnh An nhướng mày: “Mạnh Du nói thấy em ở thủ đô.” Cô không biết có phải là anh đang nói dối không, nhưng cô không thể tiế tục như thế này được nữa: “Mạnh An, em nói với anh nhiều lần rồi, là lỗi của em đã vội vã chạy tới muốn kết hôn với anh, nhưng cũng chỉ là giả thôi mà, chúng ta không thể được.” Cứ tưởng anh sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ là một câu trả lời ngoài ý muốn: “Anh đồng ý, bây giờ nó chính thức bị hủy bỏ….” Đột nhiên được anh thoải mái đồng ý như thế, cô thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng anh lại nói thêm một câu: “Bởi vì, anh không muốn cùng em là vợ chồng giả nữa…” Thanh Tâm không bình tĩnh nổi nữa: “Mạnh An, anh…” “Thanh Tâm, rốt cục thì anh không bằng Đàm Tùng ở chỗ nào?” Anh đột ngột bước sải tới, cắt ngang lời cô. Thanh Tâm cảm thấy bất an: “Mạnh An, chúng ta không phải đã nói rất rõ ràng ngay từ đầu rồi sao? Bây giờ anh như thế này là có ý gì?” Cô liên tục lùi lại về phía sau, sợ hãi nhìn Mạnh An, đối với ánh mắt như con cừu non của cô, Mạnh An càng thêm được nước: “Anh cũng đã nói với em, anh hối hận.” “Mạnh An, anh là bởi vì Mạnh Du nên mới làm vậy sao?” “Cái gì?” Mạnh An không rõ ý của cô là gì? “Bởi vì anh muốn để Mạnh Du đính hôn với Đàm Tùng cho nên mới như vậy đúng không? Anh cảm thấy chỉ cần ép em kết hôn với anh, thì Đàm Tùng cũng sẽ đính hôn với Mạnh Du, anh là một người như vậy sao?” Mạnh An nhăn mày, thật lâu cũng không nói gì. Nhưng anh không trả lời có vẻ là câu trả lời tốt nhất. Thanh Tâm cảm thấy buồn cười: “Mạnh An, anh cảm thấy cách này có thể ép buộc được em hay sao?” Mạnh An đi đến gần cô hơn, không nói lời nào cứ tiến tới về phía trước, còn Thanh Tâm liên tục lùi về phía sau đến đụng trúng phải chậu cây, suýt chút nữa ngã người ra đằng sau. Mạnh An hốt hoảng nhanh tay đỡ cô lại. Tim loạn nhịp, cánh tay vòng chắc lấy eo cô. Tư thế của hai người bây giờ giống như là đang ôm nhau vậy. “Anh làm gì vậy, bỏ em ra.” Mạnh An không buông tay, ngược lại càng ôm chắc hơn. Hơi thở mạnh mẽ đó làm cho cô cảm thấy sợ hãi: “Anh làm gì vậy, mau buông em ra.” Đúng lúc đó một chân đá lấy đầu gối anh, sắc mặt anh trắng nhợt thế nhưng vẫn như cũ không buông người ra. “Mạnh An, rốt cục là anh muốn gì?” Cô gằn lên. “Thanh Tâm, em còn chưa trả lời anh, anh có chỗ nào không bằng Đàm Tùng?” Cảm thấy ánh mắt cô càng ngày càng u ám, anh nói thêm: “Có thể bây giờ anh chưa thể thích em, nhưng anh muốn ở bên cạnh em. Đây không phải là một chuyện khó khăn gì, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội.” “…” Thanh Tâm thật không có lời nào để nói: “Anh không cần phải miễn cưỡng bản thân mình để thích tôi?” “Nhưng anh thực sự rất muốn biết thích một người là như thế nào?” “Không phải là anh có người mình yêu rồi sao?” Thanh Tâm cảm thấy kỳ lạ, trước đó anh có nói mình đã có người yêu, chỉ là nguyên nhân gia đình cho nên không thể ở bên nhau, cô gái đó đã rất đau khổ và đi đến một nơi thật xa để kết hôn với người khác. Bây giờ anh lại nói như thế là sao? Mạnh An lắc đầu cười khổ: “Thanh Tâm, cũng chỉ có em mới suy nghĩ đơn giản như thế.” Cô trừng mắt: “Anh nói dối?” “Em biết không, em càng như thế, lại càng khơi gợi lên sự chiếm hữu của anh. Nếu em đồng ý cho anh một cơ hội, anh chắc chắn sẽ yêu thương em còn hơn Đàm Tùng đã yêu em, chỉ cần em đồng ý…” Gương mặt đó từ từ càng sát lại gần môi cô, Thanh Tâm căng thẳng giơ tay đẩy người ra. Anh lảo đảo lùi lại về phía sau, được tự do, cô chạy đến một khoáng cách an toàn: “Tôi nói rồi, chúng ta không thể nào kết hôn được. Anh muốn trêu chọc ai thì trêu chọc, đừng có tìm đến tôi. Hơn nữa không phải có rất nhiều người thích anh hay sao? Nghĩ đến Thanh Ly đi, nó rất thích anh.” “Nói đến cùng vẫn là vì Đàm Tùng không phải sao? Hắn ta tốt như vậy sao?” Đột nhiên Mạnh An trở nên thay đổi: “Nếu không phải bởi vì hắn, em sẽ từ chối anh sao? Vốn dĩ là em muốn kết hôn với anh, là em trêu chọc anh trước cơ mà, bây giờ em chỉ nói một câu phủi mông đi, cảm thấy mọi chuyện đơn giản như thế sao?” “Em thừa nhận là mình sai, ngay từ đầu em không nên như vậy, nhưng không phải chúng ta đã bàn rất rõ đây là giả, đều là anh tình tôi nguyện, anh bây giờ như vậy là sao? Em mới chính là người hỏi anh câu đó.” Mạnh An cười lạnh: “Tình nguyện đôi bên? Nếu là tình nguyện thì em đã ngoan ngoãn kết hôn với anh rồi.” Thanh Tâm tức giận muốn hộc máu: “Anh nói lời không giữ lấy lời, rốt cục anh có phải là đàn ông không?” “Em muốn biết anh có phải thực sự là đàn ông hay không sao?” Ánh mắt đó làm Thanh Tâm cảm thấy xa lạ, cô nhìn quanh trở nên phòng bị. Mạnh An nhìn biểu hiện của cô mà cảm thấy buồn cười, anh còn chưa suy tồi đến mức đó. Mạnh An thong dong ngồi xuống ghế đá, lấy điếu thuốc ra hút chậm rãi nói: “Cho dù em có nói thế nào đi nữa thì anh vẫn sẽ không đồng ý. Buổi lễ kết hôn của chúng ta còn mười ba ngày nữa, những ngày này đừng đi lung tung. Chờ đến khi chúng ta ở chung một nhà rồi, anh sẽ yêu thương em còn nhiều hơn cả Đàm Tùng. Anh sẽ cho em thấy, anh không hề kém cạnh hắn ta.” Cô bất lực hít sâu một hơi: “Vậy thì tùy anh, muốn như thế nào thì như thế đó. Nhưng em nói trước, nếu như anh cương quyết thì em cũng sẽ cương quyết đến cùng không tham dự hôn lễ. Lý do rất đơn giản là vì chưa chuẩn bị đủ tâm lý để lấy chồng.” Nói xong, cô đi vào nhà đóng cửa lại cái rầm. Mạnh An nở một nụ cười quái dị, từ từ hút hết điếu thuốc rồi đứng dậy rời đi. Hai người không biết Thanh Ly ở trên lầu đã nhìn thấy hết tất cả, trong mắt đều là vẻ ghen ghét: “Đồ xấu xa.” Lúc cô đi vào nhà được người làm ra đón tiếp, còn kể lại quá trình cãi nhau khi nãy của hai người. Cô ngẩng đầu nhìn qua phòng ông ta, chẳng lẽ thật là như thế sao… Rốt cục là ông ta đã làm gì mới có thể làm Tình Thủy đe dọa. Thật giống như lời Mạnh Du nói? Là ông ta ra tay sát hại những người vô tội? Cô mang theo những suy nghĩ hỗn loạn trở về phòng, tắm rửa một chút rồi lên giường nằm nghỉ, muốn ngủ một giấc nhưng thế nào cũng không ngủ được. Cô than thở, định đi xuống lầu lấy ít nước thì cửa không mở được. Sao có thể như thế được, là ai đã khóa bên ngoài? Đột nhiên cô nghĩ tới lời của Mạnh An khi nãy nói không được đi lung tung ra ngoài, nhà này chỉ có mỗi mình ông ta là có khả năng nhốt cô. Bọn họ muốn nhốt cô như tù nhân đợi đến ngày hôn lễ hay sao? Đừng có mơ! Thanh Tâm lấy điện thoại ra gọi cho Lam Dung, nhưng lúc đi tìm mới phát hiện không có, cô gọi điện thoại bàn thì không có kết nối, một sự run sợ dâng lên. Cô nóng vội bất chấp là nửa đêm, đập cửa thật mạnh: “Này, ông mở cửa ra cho tôi, mở cửa ra có nghe không?” Nửa đêm vang lên tiếng hét, người làm trong nhà chạy lên lầu xem là chuyện gì mới thấy ba Thanh Tâm đang đứng ở cửa vùng với hai vệ sĩ canh trước cửa. Bọn họ không biết hai người vệ sĩ này đến đây từ khi nào. “Không có chuyện của mấy người, đi xuống đi.” Lời đã ra lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo. Thanh Tâm kêu một hồi lâu không có động tĩnh gì, đang định lấy đồ đập cửa thì tiếng mở khóa vang lên, hai vệ sĩ đi vào trong. Không nghĩ tới cô lại đoán đúng. “Ông có ý gì? Muốn bắt giam tôi?” Ông cho hai người vệ sĩ lùi xuống mấy bước, sắc mặt thản nhiên: “Đừng nhìn ba như vậy, sau này con sẽ biết ba làm mọi chuyện đều là vì con.” Thanh Tâm cảm thấy da mặt ông ta thật là dày, đến nước này còn nói là vì cô: “Rốt cục là Mạnh An cho ông lợi ích gì mà ông không màng đến tình cảm ba con của chúng ta, làm ra những chuyện như thế này?” Ông thoải mái nói: “Ba nói rồi, tất cả đều là vì con.”