Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Cuối cùng cô cũng không lay chuyển được Đàm Tùng, nhưng cái quan trọng là cô rất đau lòng cho Đàm Tùng, mới vừa rồi đua xe với Lam Dung, nhìn qua thì thấy không có gì nhưng thực tế chắc chắn là rất mệt.

Nghĩ như vậy cô liền đi tắm. Chờ cho tinh thần tỉnh táo lại một chút, rồi nhân cơ hội anh đi tắm cô sẽ nấu một ít cháo.

Lúc đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra, cô hơi bất ngờ vì bên trong có đầy đủ các loại thực phẩm không giống như lần trước chẳng có gì cả.

Thời điểm Đàm Tùng tắm xong, cô còn đang bận rộn ở phòng bếp. Anh vừa mới đi tới cửa, cô liền quay đầu lại nói: “Còn phải đợi một chút nữa mới có cháo, anh cứ nghỉ ngơi trước đi.

Đàm Tùng nhướn mày: “Đúng là vợ anh có khác, rất tự giác.”

“?”

Thanh Tâm hận không thể hất đổ nồi cháo đi. Thật đúng là không biết xấu hổ.

Nhưng anh lại đi tới, thuận tay tắt bếp điện đi, kéo cô đi ra ngoài: “Bây giờ anh chưa cảm thấy đói bụng. Chỉ còn hơn một tiếng nữa là phải đưa em về nhà rồi, em đừng làm mấy thứ đó, đi ngủ với anh một chút là được.”

Ngủ…Một chút…

Thanh Tâm cứng ngắc: “Anh…”

Cô mới mở miệng, Đàm Tùng liền nói: “Em yên tâm, chỉ nằm thôi, không phải như trong tưởng tượng của em.”

Khóe mắt Thanh Tâm co giật: “Đàm Tùng, sao anh lại không biết xấu hổ như thế.”

Anh cười ha ha mấy tiếng: “Là anh không biết xấu hổ hay là em nghĩ phức tạp lên. Chỉ đơn giản là ngủ một giấc, em nghĩ đi đâu vậy hả?”

Khi nói chuyện, anh đã kéo cô đi vào phòng ngủ, ấn cô lên giường ngồi xuống, đôi tay ấn ấn bả vai cô nói nhỏ: “Hay là…Em rất muốn?”

Mặt Thanh Tâm không được tự nhiên, cô hơi quay mặt đi: “Nói cứ như anh là người đàn ông chính nhân quân tử không bằng.”

Anh trầm thấp cười, khom lưng xuống giúp cô cởi dép ra, lúc đứng dậy còn hôn lên trán cô một cái: “Anh có phải là chính nhân quân tử hay không, không phải em là người rõ ràng nhất hay sao? Ngoan nào, chỉ cần em đừng chọc anh thì chúng ta liền ngủ một giấc thôi.”

Bị anh nói như thế, cô quay mặt đi chỗ khác hơi mất tự nhiên. Bất ngờ anh ôm cô nằm xuống, cô nhịn không được nói ra lời trong lòng mình: “Đàm Tùng, anh buồn nôn như thế từ khi nào vậy?”

Đàm Tùng vẫn ôm chặt lấy cô, cằm để trên đỉnh đầu, hai mắt nhắm lại nói: “Buồn nôn sao? Có lẽ là trời sinh.”

“…”

Có quỷ mới tin, trời sinh mà sao trước kia cô không thấy anh đối xử với cô buồn nôn như vậy.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại Thanh Tâm vẫn cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục là ba năm qua Đàm Tùng đã trải qua những gì, tại sao lại đột nhiên thay đổi đối với cô tốt chưa từng thấy.

Cô muốn hỏi tiếp, nhưng Đàm Tùng hình như đã ngủ say rồi, hơi thở cũng trở nên đều đều.

Cô cảm giác được anh thật sự mệt mỏi.

Đúng là mấy ngày hôm nay chuyện của Tiêu Anh một nửa là do anh xử lý, anh còn bận chuyện ở công ty, chờ tất cả xong rồi còn chạy tới an ủi cô, sau đó lại đua xe với Lam Dung.

Thanh Tâm lắng nghe hơi thở của anh, trong lòng có một sự hụt hẫng nhẹ.

Đàm Tùng vì cô mà làm hết thảy mấy chuyện này, không cảm động là nói dối. Mà như thế thì cô càng ngày không biết mình nên làm thế nào, rốt cục là phải giữ khoảng cách với anh hay là hủy bỏ hôn ước với Mạnh An.

Nhưng nếu như cô hủy bỏ hôn ước với Mạnh An, Đàm Tùng sẽ cưới cô lại sao?

Trong lúc thời gian suy nghĩ mông lung trôi qua, quả nhiên là Đàm Tùng giữ lời hứa, tuy rằng vẫn còn mệt nhưng anh thức dậy đúng giờ để đưa cô về nhà.

Buổi tối vắng tanh không người, không có tình trạng kẹt xe nên về nhà là 11 giờ rưỡi.

Dù sao nhà cô cũng là biệt thự cao cấp, tránh có chuyện không hay cô nói Đàm Tùng đừng đậu xe trước cửa nhà mà hãy cách một khoảng không xa gần đó.

Đàm Tùng dừng xe lại, quay mặt qua nhìn cô: “Sao anh cứ có cảm giác chúng ta không thể gặp nhau một cách quang minh chính đại?”

Cô tháo dây an toàn ra, khóe môi nhếch lên nói: “Bây giờ anh mới biết sao?”

Cô vẫn luôn cảm thấy Đàm Tùng cố ý thân mật với cô, nhưng hóa ra là anh không biết thật.

“Anh nên biết cái gì?”

Cô cười gượng: “Cũng không có gì.”

Nói xong, đôi môi của anh lướt nhẹ trên làn môi của cô, ngay lúc cô cảm nhận được sự mềm mại của nó thì anh liền buông ra.

Cô giật mình nhìn anh, còn anh lại sờ sờ vào mặt cô nói: “Đây là phần thưởng dành cho em.”

Bỗng nhiên Thanh Tâm có chút loạn, cô vội buông anh ra: “Anh trở về được rồi đó.”

Lúc cô xuống xe, cô do dự nhưng vẫn quay đầu lại nói với anh: “Đàm Tùng, cảm ơn anh.”

Đàm Tùng nắm tay lái không lập tức rời đi mà chậm rãi nhìn Thanh Tâm biến mất trong tầm mắt.

Lúc này anh mới mở cửa sổ xe ra, lấy điếu thuốc châm lửa lên, khuỷu tay gác ở thành cửa nhìn về hướng Thanh Tâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi hút xong một điếu thuốc, anh mới lấy điện thoại ra, gọi cho Tưởng, rất nhanh có người bắt máy.

“Rốt cục cũng có thời gian gọi cho mình.”

Tưởng trêu chọc nói với Đàm Tùng, thái độ không khác trước kia là mấy. Đàm Tùng không quan tâm lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Thế nào, muốn mình giúp gì không?”

Mấy ngày hôm trước bận việc của Tiêu Anh, bọn họ chưa kịp nói rõ một số chuyện. Bây giờ chuyện của Tiêu Anh đã xong xuôi rồi, cũng nên nói cho rõ ràng.

Tưởng im lặng một chút, sau đó anh mới nói: “Mình nghi ngờ cô ấy không phải là tự tử.”

Đàm Tùng nhíu mày lại: “Thanh Tâm cũng có suy nghĩ như cậu nhưng không phải là cậu đã xem qua camera, lúc đó không có ai lảng vảng gần đó sao? Hơn nữa nếu không phải là tự sát thì ai lại muốn cô ấy chết? Cậu có nghi ngờ ai không?”

Người có động cơ nhất chính là Vũ Lan, nhưng cô ta có bằng chứng ngoại phạm rồi nên là không phải.

Tiêu Anh chỉ có một người bạn là Thanh Tâm, ngày thường cũng chẳng gây sự với ai, một cô gái như thế ai lại muốn giết cơ chứ? Hai người đều mang sự nghi ngờ của mình chưa có lời giải đáp.

Đi vào nhà, Thanh Tâm liền trở về phòng, giờ này ai nấy đi ngủ cả rồi. Tuy rằng rất mệt, nhưng cô không muốn đi ngủ, mà trước tiên mở máy tính ra.

Thanh Tâm không tin Tiêu Anh tự tử, cho nên cô cũng đã xem qua camera ở bệnh viện, cũng giống như Tưởng chẳng phát hiện ra điều gì khả nghi.

Còn Vũ Lan thì Đàm Tùng đã nói cho cô biết cô ta không phải là người giết Tiêu Anh. Chẳng lẽ là cậu ấy tự tử thật hay sao?

Trước sau gì cô cũng không tin.

Huống chi nếu như là tự tử thì Tiêu Anh phải để lại di thư, sẽ không giống như bây giờ đột ngột ra đi.

Di động của Tiêu Anh cô cũng đã xem qua, ngoại trừ mấy tin nhắn uy hiếp ra thì chẳng thấy có gì bất thường.

Thanh Tâm lấy máy tính từ chỗ Tiêu Anh về, Tưởng muốn tranh giành với cô nhưng cô không cho anh ta lấy. Đồ vật của Tiêu Anh, cho dù là một thứ cô cũng không muốn đưa cho anh ta.

Khi mở máy tính mới phát hiện bên trong đều là hình ảnh giường chiếu của Vũ Lan. Nhìn mấy tấm ảnh này đúng là muốn đau mắt.

Nó được tìm thấy từ hòm thư của Tiêu Anh. Mà người gửi là một mail ảo. Thời gian gửi là từ tuần trước. Cũng chính là ngày Tiêu Anh xảy ra chuyện.

Thanh Tâm không rõ rốt cục là người nào đã gửi nó cho Tiêu Anh? Mà tại sao Tiêu Anh lại không nói với cô chuyện này?

Người đó muốn cho Tiêu Anh thấy mấy ảnh chụp này, để cậu ấy đi tìm Tưởng, để Tưởng và Vũ Lan cãi nhau?

Như vậy có nghĩa là người đó muốn giúp Tiêu Anh?

Hay là muốn ném đá giấu tay? Muốn mượn Tiêu Anh để loại bỏ Vũ Lan.

Nhất thời mọi chuyện không rõ ràng, Thanh Tâm lưu lại mấy tấm ảnh này. Cô sẽ không nói chuyện này với Đàm Tùng, bởi vì anh và Tưởng có mối quan hệ với nhau.

Nhưng thật ra cô không biết là Tưởng đã biết chuyện của Vũ Lan và đã cảnh cáo cô ta.

Thanh Tâm nhìn lại mấy tấm ảnh một lần nữa, thật sự cảm thấy rất chướng mắt. Cô ta đúng là có khẩu vị nặng, thế mà lại thích mấy trò này.

Thanh Tâm nghĩ nghĩ, liền lấy di động ra gọi điện thoại, vài tiếng sau đã có người bắt máy. Cô còn chưa lên tiếng, người bên kia đã mở miệng trước: “Lisa, mình vẫn luôn đợi điện thoại của cậu.”

Thanh Tâm nói: ” Xin lỗi Abby, mấy ngày hôm nay mình bận tang lễ của Tiêu Anh, hôm nay mới xong xuôi.”

Người bên kia trả lời: “Mình cũng rất xin lỗi, không nghĩ tới đột nhiên Tiêu Anh lại bị như vậy, cậu có khỏe chứ?”

“Ừ, mình vẫn khỏe. Mình gọi cho cậu là muốn giúp mình kiểm tra một số thứ.”

Abby và Thanh Tâm là du học sinh ở Thụy Sĩ, Abby chính là một thiên tài về máy tính. Thanh Tâm gửi địa chỉ mail đến cho Abby xem có tìm ra được là người nào không ?

Quả nhiên Abby không phụ lòng tin của cô: “Đã tra được rồi, địa chỉ đó là người ở trong thành phố cậu…. ”

Chờ đến khi Abby gửi tới, cô nhìn địa chỉ cụ thể mới biết hóa ra là Vũ Lan. Sao có thể được? Cô ta đúng là điên rồi, vì muốn chia cắt Tiêu Anh và Tưởng mà lên giường với đàn ông khác để Tiêu Anh tưởng nhầm là Tưởng.

Trong đầu cô rối loạn một hồi, sau đó điện thoại bất ngờ bị vang lên. Là Đàm Tùng gọi tới.

Cô do dự bắt máy, cuối cùng vẫn ấn nút.

“Em gọi cho ai mà lâu như vậy?”

Qua một chiếc điện thoại mà cô cũng có thể cảm nhận được độ lạnh giá trong câu nói, cô trợn mắt lên nói: “Là bạn học ở Thụy Sĩ.”

“Nam?”

“Abby, đừng nói là anh không biết.”

Thanh Tâm lười phải vòng vo với anh, Đàm Tùng đã cho người theo dõi những người tiếp xúc với cô, cho nên anh hẳn là rất rõ.

Trước kia cô cảm thấy anh là sợ cô đi tìm đàn ông khác. Nhưng khi ly hôn, thì chính cô đã uy hiếp anh mình sẽ đi tìm nhiều người đàn ông khác.

Cho nên chắc chắn nguyên nhân ly hôn cũng một phần là vì anh ta sợ bị cắm sừng.

Đàm Tùng hỏi ại: “Đã trễ thế này rồi còn gọi điện để làm gì?”

Mí mắt cô nhảy dựng lên: “Tôi gọi điện cho bạn thì không được hay sao? Huống chi bên Thụy Sĩ giờ này là buổi sáng.”

Đàm Tùng im lặng một chút, không nói là tin cô ngay, lúc cô định tắt điện thoại, đột nhiên anh hỏi: “Thanh Tâm, Tiêu Anh có kẻ thù nào hay khong?”

Thanh Tâm ngây ngẩn cả người: “Kẻ thù? Anh nói vậy là sao?”

“Em với Tưởng đều nghi ngờ Tiêu Anh không phải là tự tử, vậy em cảm thấy ai là người có động cơ nhất? Tiêu Anh thân nhất với em, nếu có người nào khả nghi hẳn em là người rõ nhất. Hay là nói em có phát hiện trong điện thoại hay máy tính có gì bất thường không?”

Anh nói thế đương nhiên cô nghĩ tới mấy bức ảnh khi nãy, cô mím môi: “Là Tưởng nhờ anh hỏi em sao?”

Đàm Tùng thở dài: “Thanh Tâm, không cần Tưởng nhờ thì anh cũng sẽ tự mình đi điều tra, cô ấy cũng là bạn của anh cơ mà. Hơn nữa anh cũng có một phần trách nhiệm trong việc của Tiêu Anh cho nên muốn tìm hiểu kỹ một chút. Nếu như cô ấy không phải là tự tử thì anh sẽ tìm cho bằng được hung thủ.”

Thanh Tâm cắn chặt môi, nếu thực sự có người giết cậu ấy, cô sẽ tìm mọi cách để moi ra được tên đó.

Lúc cô do dự thì Đàm Tùng lại nói: “Đừng nói là em tự mình tìm, em nên biết năng lực của anh hơn em rất nhiều.”

Thanh Tâm bất mãn: “Anh đừng khinh thường tôi như thế, nếu tôi tự mình tìm ra kẻ đó, thì anh muốn như thế nào?”

“Có phải em phát hiện ra điều gì phải không?’

“….”

Thanh Tâm cảm thấy tên này đúng là cáo già, mới một chút mà đã để cô lộ ra.

Cô thở dài một hơi: “Tôi phát hiện một số thứ, muốn tôi nói cũng được thôi nhưng anh phải giúp tôi một việc.”

Đàm Tùng cười cười: “Cô gái này, còn biết ra điều kiện với anh?”

Thanh Tâm nhún vai: “Tùy anh, không muốn thì thôi, tôi tự mình làm.”

“Muốn anh làm gì?”

eyJpdiI6ImxQVHowNG1Jb3NNdnpsTG5PMnhkUlE9PSIsInZhbHVlIjoicGFHaTVXdVBSMDJIWnpRaStXcE1FSWptdnVkMis0K01JSnVtb0RmY1dKY1lqNlwvcHV5bVwvZnFIcEVSZ2lScWhEIiwibWFjIjoiMzUzOTI2ZTJiNzJlMzFjOWJlYTYwNzdmNjM5MzRiZGQwNDQ4MDU0ZTEwZDA5ODMxMmY3YTU4NWViZjA3ODc0NiJ9
eyJpdiI6Ill1aXRhXC9JUW1cL2FUZGZ1XC9kcFI3a1E9PSIsInZhbHVlIjoiNUh4K2lZWkQyZkVZNVhHbnowNzhDang5N0hrVThMODl0WHRNYm1BNXJya0lJSTJkZzA4M3lEeGZjUlVDWHFiVEhzMnQ0T2UrYmZjUUUyYkd2MjNZa2xOMnVibkdnWkNOSWZLWjFMdWFmaXlOZXY3WUxKUWlCYXdLSDJDM1k0QmxPTlZHcVdNQWo3NnlCU2VZMFZYTDRjQlhqR2pJb1VlWFRxZ2xZbmJMYTZMTDhXS3lDNlRvQStUMkFOdnpTTkhnMVQ4S1QyRGZ1bFpqYU9peW5Na25qNW43TkxnZFNcL0k5eit0bXBFQUZuOEJBOWVoa1NOV2VIUkpvUGNmOHhVUzVrSDRYNVZITms0SUJvd0N2QkRMTHRTcUIyWENWY25HNWhOWkZ1VFNUZHQwPSIsIm1hYyI6IjAxOThiN2NkZjY1NGNjNjY2NTU2ZTkwMWRkYjVjNmNiYmVmY2JkZmJkZTE3MzRhZGRjOGNmNDVjZDZmNjUxYjMifQ==

Ads
';
Advertisement