Bị khiêu khích, Lam Dung chẳng những không dừng lại mà còn tăng tốc, chỉ nói với cô một câu : “Em ngồi chắc chắn vào.”
Chưa kịp trả lời, giây tiếp theo cả người cô như bay lên. Cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, phía sau còn toát mồ hôi lạnh. Trong đêm đen, hai chiếc siêu xe rượt đuổi nhau. Một vài chiếc xe bên cạnh cũng sợ theo liền tấp vào lề đường sợ đụng phải một trong hai chiếc.
Thanh Tâm cảm thấy như bọn họ bị điên rồi, nếu cứ đua như thế này không khéo sẽ chết mất, mà cô lại không có cách nào để Lam Dung dừng lại.
Cách duy nhất bây giờ là cô phải làm như thế nào đó để Đàm Tùng dừng lại.
Trên trán Lam Dung đã toát ra mồ hôi hột, tinh thần tập trung của anh đang ở mức cao độ, anh không một chút nào dám buông lỏng.
Thanh Tâm cắn răng, để không một ai chết, cô sẽ xuống nước với Đàm Tùng, cô lấy điện thoại đi động ra gọi cho anh.
Nhưng điện thoại còn chưa gọi được, cô đột nhiên cảm giác thân sau xe bị va chạm, cả người cô bị đổ về phía trước, di động cũng rơi xuống.
“Mẹ nó, anh ta đúng thật là đâm vào.”
Lam Dung nhịn không được chửi bậy một câu, nhanh quay tay lái tránh sáng xe Đàm Tùng.
Thanh Tâm thật sự rất muốn khóc, tay cô run run nhặt điện thoại lên, nửa ngày mới tìm được không ngờ ở sau xe lại tiếp tục bị va chạm.
Tim như muốn ngừng đập.
Cũng may cô đã nắm lấy được điện thoại. Cô thở sâu nhanh chóng bấm số gọi cho anh, vốn dĩ cô đang lo không biết Đàm Tùng có bắt máy không thì chỉ có hai tiếng reo là anh đã tiếp điện thoại.
Không đợi Đàm Tùng lên tiếng, Thanh Tâm đã chửi ầm lên : “Đàm Tùng, anh bị điên rồi đúng không ? Anh dừng xe lại đi, lập tức dừng xe lại.”
Cô hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, hận chỉ không thể mắng chết tên biến thái này.
Cô không thể nắm chắc điện thoại để nghe bằng tai nên mở loa ngoài lên, giọng nói của Đàm Tùng vang vọng lên trong xe : “Anh có bị điên hay không, em hẳn là người rõ nhất, không phải sao?”
Thanh Tâm sắp bị anh ta làm cho điên rồi : “Rốt cục là anh muốn gì ?”
Giọng nói của anh tàn khốc hơn : “Không phải anh đang thành toàn cho hai người sao, để em và hắn ta có thể tiện bề bên nhau.”
Thanh Tâm còn chưa không hiểu ý anh thì cô là kẻ ngốc. Cô rất muốn chửi anh để thỏa cơn giận, nhưng bây giờ không phải là lúc, cô phải thật bình tĩnh để giải thích với anh.
“Anh bỏ tôi lại ở một chỗ như thế, tôi chỉ là tiện đường lên xe Lam Dung thôi. Sao anh lại truy đuổi như muốn giết người thế kia. Không phải là anh đuổi tôi xuống xe sao ?”
Cô cho rằng Đàm Tùng sẽ nghe cô giải thích, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói với cô một câu : “Gọi tên thân thiết như thế sao?”
“?”
Thanh Tâm ngỡ ngàng một giây thì phía sau lại tiếp tục bị đâm, lần này trán cô bị đụng vào thành kính, đau đến khóc không ra tiếng.
Bất chấp mọi thứ, cô hét vào điện thoại : “Anh ta, là anh ta được chưa?”
Thần kinh Lam Dung căng chặt, lúc này anh nhìn sang Thanh Tâm với ánh mắt phức tạp.
Rõ ràng là tốc độ Đàm Tùng đã chậm lại, anh hỏi : “Nếu như không có gì mờ ám, tại sao khi nãy thấy anh, em với hắn bỏ chạy?”
“…Không phải là tôi sợ anh hiểu lầm hay sao?”
Nói ra mấy lời này, cô hận mình không thể chết đi. Mà Đàm Tùng khi nghe được câu trả lời này, rất vừa lòng.
Anh hừ lạnh một tiếng : “Nếu như vậy thì em hãy nhận sai đi, anh sẽ cho xe dừng lại.”
Thanh Tâm muốn khóc nói : “Anh hai à, tôi sai rồi, anh mau dừng xe lại đi.”
“Anh hai ? Anh không phải là anh hai của em, không biết nên gọi là gì thì hãy nghĩ đến đoạn video.”
“…”
Trong mấy giây suy nghĩ, hình như thân xe lại có dấu hiệu bị va chạm.
“Chồng à.”
Cô nhắm mắt lại kêu lên tiếng : “Chồng à, em sai rồi. Em thật sự biết sai rồi, anh dừng lại đi…”
Đúng lúc Thanh Tâm tưởng Đàm Tùng dừng lại, thì bỗng nhiên anh tăng tốc chạy lên phía trên, xoay chuyển một cái đã chặn đầu xe Lam Dung lại.
Tiếng thét chói tai vang lên, thiếu chút nữa Thanh Tâm cũng thét lên, cô trơ mắt nhìn đầu xe Lam Dung đụng phải thân xe Đàm Tùng, thân người cô bị đai an toàn kéo thân thể trở lại.
Tất cả mợi thứ đều trở nên an tĩnh. Sắc mặt Lam Dung hơi tái, anh nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm về phía trước. Đàm Tùng từ trong xe bước ra, hướng tới chỗ Thanh Tâm ngồi mở cửa ra. Anh rất tự nhiên mở dây an toàn, ôm eo cô lên, cứ như vậy dẫn cô ra khỏi xe không thèm liếc mắt Lam Dung một cái.
Lam Dung im lặng, cứ như vậy nhìn Đàm Tùng khởi động xe một lần nữa, nhẹ nhàng biến mất khỏi tầm mắt anh.
Cho đến giờ phút này anh mới biết Đàm Tùng có bao nhiêu sự điên rồ.
Trước kia anh cảm thấy mình có thể nói là người yêu Thanh Tâm nhất, cho nên lúc biết tin cô lấy Đàm Tùng, anh thật sự rất thất vọng.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy hình như Đàm Tùng yêu Thanh Tâm không những như anh mà thậm chí còn hơn anh. Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, anh ta sẵn sàng chấp nhận cái chết cũng không muốn cô ở trong xe anh. Nhưng có một điều làm anh không nói nên lời, Thanh Tâm ở bên cạnh anh ta có thật sự an toàn ? Anh cảm thấy có một sự bất an nào đó.
Lúc này Thanh Tâm nào còn có sức lực để phản kháng, cô tùy ý để Đàm Tùng ôm cô trở lại xe, nhìn anh lái xe rời đi.
Trước sau gì anh cũng không nói một lời, cô cảm giác được một luồng bí bách vây quanh. Đột nhiên dạ dày cô cuộn trào lên, muốn nôn ra ngoài, cố gắng lắm cô mới không để mình ói trên xe.
Mà thân thể Đàm Tùng cũng rất căng, anh không nói lời nào cho đến khi tìm được một chỗ đậu xe dừng lại.
Anh móc ra một điếu thuốc với cái bật lửa, hút mấy hơi liền mới thấy cơ thể bớt căng thẳng.
Hương khói lượn lờ trên xe làm Thanh Tâm càng không thoải mái, dạ dày như có cái gì đó quấy lên.
“Đàm…”
Cô định gọi anh đừng hút thuốc nữa, nhưng chưa kịp nói đã nôn ra. Cô vội mở cửa xuống ào ra một trào. Lần đầu tiên cô có cảm giác say xe kinh khủng đến như vậy.
Cô ngồi xổm xuống bên ven đường, ói ra mật xanh mật vàng. Đàm Tùng đưa nước cho cô, giọng nói lạnh lùng : “Súc miệng đi.”
Trong lòng Thanh Tâm oán thầm một tiếng, nhưng sức lực mắng anh cũng không có, nghĩ thế cô tức giận không muốn lấy nước, cứ ngồi xổm như vậy không nhúc nhích.
Đàm Tùng nhíu chặt mày : “Rất khó chịu sao ?”
“Anh thử xem .”
Bình thường cô cũng không tính là yếu đuối nhưng thực sự là cô bây giờ không nhúc nhích nổi, giọng nói cũng trở nên yếu xìu.
Anh thở dài, ngồi xổm xuống theo cô, lấy khăn giấy ra lau miệng giúp cô, còn đưa chai nước tới bên miệng, lặp lại : “Em súc miệng đi.”
Thanh Tâm khó chịu đành phải lấy chai nước từ anh, uống mấy ngụm nước xong mới cảm thấy thoải mái.
Đàm Tùng giúp cô dứng dậy, thấy áo khoác trên người cô đã bị dơ, anh cũng không nhiều lời, nhanh chóng cởi áo cô ra, rồi cởi áo khoác của mình đắp cho cô.
Thanh Tâm không động đậy, cứu để mặc anh muốn làm gì thì làm, cả thân thể cứ dựa vào người anh để chính mình không bị té ngã.
Sau khi mặc áo xong xuôi, Đàm Tùng ôm cô tới chiếc xe bị đâm nát một phần, anh ghét bỏ liền lấy di động ra gọi cho người tới đón bọn họ.
Suốt từ nãy đến giờ, cô không nói lời nào vì mệt bở hai tai, cứ dựa vào người anh lấy lại sức. Cho đến khi tài xế lái xe đến đón hai người trở về biệt thự.
Dọc theo đường đi, cũng không ai nói tiếng nào. Đàm Tùng ôm lấy Thanh Tâm, tâm tình hơi phức tạp.
Vừa rồi anh đúng là có hơi xúc động. Nhưng chẳng khác ba năm trước đây là mấy.
Nhìn thấy Thanh Tâm và Lam Dung ở chung trong một chiếc xe, trong nháy mắt đó anh đúng là có ý nghĩ để ba người chết chung một chỗ.
Nhìn bọn họ chạy trốn anh mỗi lúc một nhanh, thần kinh anh đạt tới cực hạn, máu trong cơ thể không ngừng sôi trào lên.
Anh không có cách nào chịu đựng được Thanh Tâm và Lam dung ở bên cạnh nhau, hoặc cũng có thể nói anh không muốn cô ở bên bất cứ người đàn ông nào.
Cô là của anh, nếu để cô rời khỏi anh, anh tình nguyện hủy diệt mọi thứ xung quanh cô.
Đàm Tùng biết đây không phải là một điều tốt, anh sợ đến một ngày nào đó sẽ mất đi khống chế bản thân và tổn thương đến cô.
Nhìn sang cô bên cạnh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, đột nhiên anh nhớ tới có ai đó đã nói với anh rằng Thanh Tâm đối với anh là một quả bom hẹn giờ. Nếu anh không khống chế bản thân mình thật tốt, một ngày nào đó cũng sẽ cùng cô đồng vu quy tận.
Hình như cô ngủ say rồi, ngay cả khi Đàm Tùng ôm cô đi vào biệt thự, cô cũng không có phản ứng gì.
Biệt thự rất ấm áp, anh đặt cô trên ghế sô pha, sau đó mới vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô nói : “Thanh Tâm…”
Cô nhíu chặt mày lại, nghiêng đầu đi vùi vào trong ngực anh, đôi tay kéo kéo áo anh.
Hành động này rõ ràng là không muốn rời xa anh. Anh bất giác nở một nụ cười, bàn tay xoa xoa lấy tóc cô, giọng nói dịu dàng : “Có đói bụng không ?”
Thật ra Thanh Tâm cũng không có ngủ, cô lắc lắc đầu, tuy rằng ói ra nhiều như thế nhưng cô không hề cảm thấy đói bụng.
Cô không muốn động đậy, ngay cả nói cũng lười.
Đàm Tùng lại hỏi : “Có phải rất mệt phải không ? Hay là em đi tắm một chút rồi ngủ tiếp ?”
Thanh Tâm lại lắc đầu, Đàm Tùng bất đắc dĩ nói : “Không tắm là không được, cả ngày hôm nay em ở bên ngoài rất dơ. Nếu em mệt thì để anh giúp em tắm?”
Làn mi cô khẽ run lên, cuối cùng thì cũng mở bừng mắt, nhìn anh trân trân. Mà anh cũng không hề nhiều lời, liền đưa tay ra cởi áo cho cô.
Thanh Tâm giữ chặt tay anh lại, thấp giọng nói : “Đàm Tùng…”
Đàm Tùng không nói chuyện, chờ cô tiếp tục nói.
“Đưa em trở về đi.” Cô nhàn nhạt mở miệng.
Ánh mắt anh đanh lại, nói: “Lại muốn anh giữ khoảng cách với anh?”
Cổ họng cô giật giật, cũng không phải là như thế, cô nói với anh: “Nếu như tôi không về, ba tôi sẽ không vui. Anh nên biết tôi trở về là vì điều gì? Huống chi hôm nay là ngày mai táng Tiêu Anh.”
Bởi vì là ngày người bạn thân nhất của cô mất đi, cho nên nếu như thân mật với anh, cô sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Trong thoáng chốc anh trở nên cứng đờ, anh còn nghĩ cô định tìm lý do gì, hóa ra là vì điều này: “Bây giờ là chín giờ, em ở lại với anh thêm một chút nữa đi, trước mười hai giờ anh sẽ đưa em về nhà.”
Thanh Tâm sửng sốt: “Vì sao?”
Thêm mấy tiếng nữa thì cũng phải trở về thôi, có gì khác nhau sao.
Đàm Tùng nói: “Anh mệt.”
Thanh Tâm không tin: “Anh mà cũng biết mệt.”
Anh nhìn thấy trong mắt cô là sự nghi ngờ, Đàm Tùng cũng nhịn không được trừng mắt với cô: “Em cho rằng anh là người sắt? Nếu như đổi lại là em đuổi bắt xe như ngày hôm nay, để xem em có bị mệt chết không?’
Thanh Tâm cắn môi: “Tôi còn chưa mệt chết thì đã bị anh đâm chết rồi.”
Đàm Tùng nhìn cô vài giây, bỗng nhiên ôm chặt lấy cánh tay cô lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Thanh Tâm, em đừng sợ, nếu như anh muốn đâm chết em thì anh cũng sẽ nguyện chôn cùng em.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất