Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp - Ngọc Ý (full)

 

Ngọc Ý cầm bầu rượu rót chút rượu vào cái chén kia, sau đó để Vu Kì Thiên uống. 

Vu Kì Thiên nhìn chất lỏng màu lam bên trong, nhíu mày, nhận lấy, ngửa đầu uống cạn. 

Vào miệng lạnh lẽo, còn mang theo hương thơm của cây trúc, rất đặc biệt. 

Uống xong không bao lâu, sắc mặt tái nhợt của Mạc Kì Thiên nhanh chóng hồng trở lại, khí huyết quay cuồng trong cơ thể tựa hồ cũng bị áp chế, cảm giác tốt hơn rất nhiều. 

"Ngọc Ý, cảm ơn." Vu Kì Thiên mặt mày dịu dàng nói. 

"Thế tử, chàng đã nói không cho ta khách khí với chàng, chàng cũng không cần khách khí với ta, cái này vừa vặn là thứ ta nghiên cứu ra trong mấy hôm nay, không ngờ tới hôm nay có thể dùng tới. Sau này chàng không được kích động như vậy, không được tùy ý sử dụng nội lực, đối phó với Bạch Chiến ta có biện pháp, khiến chàng mệt ta sẽ đau lòng." Ngọc Ý cười trả lời. 

"Được." 

Một màn này đã bị Mạc Thế Vân nhìn thấy tất cả trong mắt, hắn hơi hơi nhíu mày, thứ đồ màu lam vừa rồi là gì? 

Thứ đồ có màu sắc như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, đối với Ngọc Ý càng thêm tò mò, có thể khiến Vu Kì Thiên để ý sủng ái lên tận trời như vậy, có thể thấy được Ngọc Ý không hề vô dụng như trong lời đồn. 

Lễ vật đã được tặng xong, tiếp theo chính là biểu diễn tài nghệ. 

Hôm nay những cô gái tới tham gia tiệc mừng thọ đều đang mong đợi giờ khắc này, khó được dịp cả bệ hạ và thái hậu đều đang ở đây, nếu biểu hiện tốt chắc chắn sẽ 

có thưởng, không chừng bệ hạ mà vui vẻ mà còn tự ban hôn nữa, chẳng phải là một bước lên mây. Vô dụng lắm thì cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt mọi người, tạo mối quan hệ tốt. 

Cho nên tất cả các cô gái phía sau đều nóng lòng muốn thử, muốn là người biểu diễn đầu tiên. 

"Hoàng huynh, mẫu hậu, Ngọc Chi chuẩn bị một vũ khúc tặng cho đi, hy vọng di mẫu thích." Ngũ công chúa Bạch Ngọc Chi bước lên đài. 

"Được, vậy Ngọc Chi là người đầu tiên." 

"Hoàng huynh thể cho Thượng Quan tỷ tỷ đệm nhạc cho, cầm kỹ của Thượng Quan tỷ tỷ là đệ nhất của kinh thành." Bạch Ngọc Chi mở miệng." 

"Chuẩn tấu." 

Thượng Quan Hồng Vũ bước lên đài, sau đó hành lễ với bệ hạ và thái hậu, Phó lão phu nhân, lúc này mới ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh. 

Ngón tay dài trắng nõn của nàng ta xoa huyền cầm, gảy lên, tiếng đàn uyển chuyển du dương, như tắm trong gió xuân. Bạch Ngọc Chi nhanh chóng bắt đầu múa, dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng, bộ nhược sinh liên, hồng y phiêu dật thiên tiên, hai người phối hợp ăn ý, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây. 

Ngọc Ý nhìn về phái Thượng Quan Hồng Vũ đánh đàn, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, cơ bắp như ngưng trệ, mặt mày hàm xuân, làn da căng bóng vô cùng mịn màng, mũi tinh xảo, môi không thoa son màu đỏ hồng. 

Mặc một bộ y phục màu trắng, bên trên có thêu ám văn hình bướm, điểm thêm chỉ bạc thêu vài đám tường vân, đơn giản mà sang trọng. Vai và eo như được điêu khắc, khí chất như hoa lan, xuất trần thoát tục. Mặc dù là ngồi ở đó, khiến cho người không có cách nào rời tầm mắt được. 

"Thế tử, đây là đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao, thật là xinh đẹp" Ngọc Ý tán thưởng nói. 

Vu Kì Thiên cầm chén rượu trong tay, hơi dừng lại, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn Thượng Quan Hồng Vũ, thu lại tầm mắt: "Không đẹp bằng nàng." 

Vị trí của bọn họ, vừa vặn cách Thượng Quan Hồng Vũ không xa, mà Vu Kì Thiên nói chuyện cũng không nhỏ, Thượng Quan Hồng Vũ vừa vặn nghe thấy được, tay đánh đàn cũng hơi cương cứng, lập tức gảy sai một nốt. 

Ngọc Ý nhíu mày, theo bản năng nhìn qua. sặc mặt Thượng Quan Hồng Vũ bình tĩnh, tiếp tục đánh đàn, như thể không nghe được vậy. 

"Vu Kì Thiên chan mắt mù sao, gương mặt của Ngọc Ý kia đen như than vậy, vậy mà ngươi lại nói nàng đẹp hơn Thượng Quan tỷ tỷ, ta thấy ngươi là trợn mắt nói dối." Một giọng nói tức giận không vui truyền đến. 

Vu Kì Thiên liếc về bên cạnh, thấy thống công chủ Bạch Thu Di, sắc mặt có hơi lạnh: "Thất công chúa xin chú ý lời nói, chửi bới bổn thế tử kết cục không phải là ngươi có thể chịu được." 

Bạch Thu Di theo bản năng rụt rụt cổ, nàng ta đương nhiên biết Vu Kì Thiên lãnh khốc thị huyết mà vô tình. 

Năm đó nàng ta tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Vu Kì Thiên, đã bị tuấn nhan nhân thần công phẫn của hắn hấp dẫn, đối với hắn vừa gặp đã thương. Nàng ta lúc ấy muốn kết giao với hắn, kết quả mới vừa đụng vào ống tay áo của Vu Kì Thiên, đã bị hắn đánh bay ra ngoài, mà Vu Kì Thiên trực tiếp xé rách tay áo, lập quy định từ nay về sau không gần nữ tử hai mét. 

Thù này, Bạch Thu Di nhớ kỹ. 

Giờ phút này là tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, lại làm trò trước mặt của bệ hạ và thái hậu, Bạch Thu Di không tin Vu Kì Thiên có thể khiến cho mình thế nào. Vu Kì Thiên thì nàng không dám đắc tội, nhưng không cho thấy Bạch Thu Di cũng sẽ để một tiểu thiếp vô cùng xấu xí vào mắt. 

Ngũ công chúa và Thượng quan tiểu thư biểu diễn như vậy xong, hai người đứng dậy hành lễ, bệ hạ và thái hậu đều khen không dứt miệng, ban thưởng cho các nàng. "Hoàng huynh, mẫu hậu ta tới, đến ta, ta đã chuẩn bị cho mẫu hậu một đoạn khí khúc." Thất công chúa Bạch Thu Di vui sướng đứng lên. 

"Được, khó được nha đầu ngươi lại có tâm như vậy." Phó lão phu nhân vui vẻ nói. 

"Hoàng huynh, ta cũng cần nhạc đệm, hí khúc này của ta cần phải có sáo phối hợp, để Ngọc Ý đệm nhạc cho. 

Lời vừa nói ra, mọi người khiếp sợ, mọi người đều thầm thở dài, thất công chúa này có phải ngốc thật không, kết cục của Tứ hoàng tử vừa rồi không nhìn thấy sao, vậy mà còn vội vàng tìm đường chết. 

Ngọc Ý hướng về phía người nọ, thủy yên sam xanh biếc, váy dài tán hoa hơi nước mờ, ngũ quan kiều diễm mặt mày thanh tú, chỉ là giữa lông mày của nàng ta lại có thêm vài ngần ương ngạnh và kiêu ngạo, có thể thấy là bị chiều hư. 

Thất công chúa trong hoàng cung là nhỏ nhất. tất nhiên là nhận được sủng ái của thái hậu từ nhỏ, vậy nên mới khiến thất công chúa kiêu ngạo như vậy. 

Sắc mặt Vu Kì Thiên lập tức liền lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thu Di: "Bổn phu nhân thế tử không biết, mong Thất công chúa vẫn nên mời người khác đi.

Đôi mắt đen của hoàng đế Bạch Thế Chương hơi hơi nheo lại, liếc về hướng Vu Kì Thiên, nhưng thật ra lại không ngờ tới hắn lại để ý Ngọc Ý như vậy, thế nhưng từ chối thất công chúa, thật là làm trò trước mặt mình. 

Toàn bộ hoa viên nháy mắt yên tĩnh lại, tính cả thái hậu, vẻ mặt cũng rất căng thẳng: "Tiểu thất, nếu Ngọc Ý không biết thổi sáo, ai gia phái nhạc sư thổi cho con." 

"Mẫu hậu, nhi thần chính là nhìn nàng vừa mắt." Bạch Thu Di kiên trì. 

Ngọc Ý nhìn sắc mặt hoàng đế lạnh lùng không vui, liền biết hắn bất mãn với thê tử, vội vàng mở miệng: "Đa tạ thất công chúa đã nể mặt ta, nhưng thật sự ta không biết thổi sáo, vậy ta sẽ giúp ngươi đệm một khúc nhạc." 

Vu Kì Thiên liếc Ngọc Ý, vừa muốn mở miệng, lại bị Ngọc Ý ngăn lại: "Thế tử yên tâm, cứ ngồi như vậy ta cũng cảm thấy không có gì thú vị, nên hoạt động một chút. Vu Kì Thiên thấy nàng cười như con hồ ly, mắt phượng thông minh sạch sẽ linh động: "Được, nhưng không được cậy mạnh." 

"Ngọc Ý nhanh lên, bản công chúa chờ đến sốt ruột rồi." Bạch Thu Di thúc giục. 

eyJpdiI6ImV3Ykdrd0NiRUNyWU5ZN085cDYzeXc9PSIsInZhbHVlIjoienl6eVZJOXV2bUErV1B6TE5RRXQ5MVZ3a3hYRHRmZFwvQ0w0cVNvZTI2VThMOSt3QjU0RHFoYWlFUFFkNmtWZzdDTG9CWFB3K1VpWVhsZGx1MUQwXC8rYTl3YVRwdVhKTzFOUDRBb09nYmc1QzVUWHg5RW04S09xVUhIcElaaHBNRTJlNm5qNjFWYTc4ZDF6cXZTMUp1aG5namJlTDdTRGQ1VzJHWDEzVGdZYjhEMjBmTFlqOGthVVJ5bUNIUFVtUDJxUnZ3REYydnp5UjF6MDBcLzJ0aEsyTFFjam9qQ1duZVNEWk5KQUZuYXdZdz0iLCJtYWMiOiI0Nzk5YzM1YzhkNGI0OTU2YWJkMDEwMzAwNmI4Njc2ZmFiYmYwYzMyYTk4Mjk1YzU2OGUzNDYxYjhlNTc4ZTgzIn0=
eyJpdiI6Im9jbTJVYlFiZHlsaXprQ2FyUnR5Vmc9PSIsInZhbHVlIjoiblwvdlNiWnhGZkx1TFJEckpHSkdaU0JpTEN5YytGVjh0SHI0T3ZnT0x6ZExmSFhHcFwvWDBWRjRnWDQzYjZtWmdUdGlySWpZOG9VZ1NEK0hIZlpEaTVtY0pmd21EYmhQdjdJNHdtQ3JJaUkxb1RrWndMbnl2TnFOWFdoXC8ydTJNMlRaM0FOXC9FSHJFTjluMksrK2ExRTNDaG83Qm5vM0pXM0dlK0wwMGxlQm84VjNxdXEwVVFwYUhTblpLNk93bUl6MHBCa1wvUFFDWVwvcTFkZkhIXC8yMXA0WFpxV2ROYXk4UnU3U3htdEVWUXNwdURcL2l1eDBha3g3d3FSMkhlQ29qaHB2U3ZwdTZ2Nm9maFZndHk4K2t5RXJnYmF0dEpuWW5pV3I5QTFzSmVPRmZYZG5oSFgxeWJJYmllb0M1bmlrdGpPYmxLQUduVEdjeXZmRFlGZ1VESE1DSHFFODdZek9kRUVNNmwrUXlwVmJGUG1IdFdLMmNJQ202c2hNYVwvQjl2UlRaem5hQzVRT1JCckczMWIxRVFjZm43QUQ1RW9NNnhIQlUwWmdJMmVxYlZRWEdQNWUwMDF2dUp0cGRxaTQ0aHZSQ0RDMlRpejJEVmtjXC9Ib1V2aVNGa3RsTUFIbzBBQmhCOGhsQzUyVGpURTBOSXBucjJaaXdHUk5XNmJTTXppWDZyIiwibWFjIjoiY2RiYWE5ODlmOTU2MTVmY2M4YjdjYjcyODhkMzgxM2I2NTA0ZWVlN2VkMWU5MDEyZDc5MTI5YjM3Yzc0ZjkyMyJ9

"Dù sao cũng chỉ là một cây sáo bạch ngọc mà thôi, thật là chưa trải sự đời."

Ads
';
Advertisement