"Hoàng huynh không phải ta, là nữ nhân xấu xí Ngọc Ý này, nàng ta nói đệ không xứng hợp tác làm ăn với nàng, cũng tại nàng ở tiệc đại thọ của di mẫu buôn bán đấy chứ." Bạch Chiến lập tức giải thích.
Lời vừa nói ra, mặt hoàng đế lập tức càng khó coi hơn: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Phó lão phu nhân, các ngươi vậy mà cố tình nói chuyện hợp tác, sao lại không biết lễ nghĩa như vậy, đã biết tội chưa?"
"Ngu ngốc." Ngọc Ý hừ nhẹ một câu, nhanh chóng đứng lên.
"Ngươi chính là Ngọc Ý?" Phó lão phu nhân nhìn về phía Ngọc Ý.
Cả khuôn mặt đen tuyền, không nhìn rõ ngũ quan, rất xấu, dáng người mảnh khảnh, gầy yếu, duy chỉ có cặp mắt phượng kia là sáng người sạch sẽ, như thể có muôn ngàn ngôi sao vậy.
Nhìn thấy cặp mắt kia của cô, Phó lão phu nhân trong chớp mắt lại thất thần: "Giống, rất giống."
"Lão phu nhân, ngài nói ta giống ai?" Ngọc Ý hỏi.
"Rất giống mẹ ngươi." Phó lão phu nhân trả lời.
"A, lão phu nhân quen biết mẹ ta sao?"
"Đúng vậy, mẹ của ngươi là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, thông minh cơ trí, trí tuệ rộng lớn, bác học uyên thâm, dung mạo cũng là nhất đẳng, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh." Trong lời nói của Phó lão phu nhân còn mang theo tiếc hận.
Ngọc Ý nhìn Phó lão phu nhân hao tổn tinh thần, thật ra lại có hơi ngoài ý muốn: "Đa tạ lão phu nhân còn nhớ mẹ của ta, nếu mẹ ta biết được lời này, dưới suối vàng có
lẽ cũng sẽ cảm kích lão phu nhân.
"Nhưng nha đầu, sao ngươi lại đen như vậy, như vậy thì sao giống mẹ của ngươi?" Phó lão phu nhân có hơi ngoài ý muốn hỏi.
Hốc mắt Ngọc Ý đỏ lên, vô cùng ủy khuất: "Mẹ ta phong hoa tuyệt đại như vậy, mặt ta lại đen như than, thật sự là làm mẹ ta mất mặt, ta cũng đang tìm thầy tìm phương thuốc chữa bệnh, chỉ là còn chưa tìm được. Nguyên nhân chính là vì thế, ta đã bị người cả kinh thành giễu cợt, nói ta là đệ nhất xấu xí của Thiên Hòa quốc, may mà thế tử không chê, lấy lễ mà đối với ta."
Vừa bán thảm còn không quên show một đợt ân ái.
Những người khác vừa nghe thấy lời này, tức khắc bắt đầu bàn tán sôi nổi, đặc biệt là những người vừa rồi không nghe được Ngọc Ý và Tần Diệp thì thầm, tất cả đều tỏ ra khinh thường ghét bỏ.
"Thật biết giả bộ, lại bắt đầu bán thảm tìm kiếm đồng tình à?" Trong đó có một cô gái mở miệng.
"Chính bản thân mình còn chẳng trị được, lại còn giúp Tô Nhược Nhi, Ngọc Ý này có phải ngốc rồi không?"
"Ai biết được, gương mặt kia của nàng đã đen từ nhỏ đến lớn, có lẽ không thể dễ dàng chữa trị, nếu có thể chữa được thì đã chữa từ lâu rồi.
"Không chừng nàng chữa khỏi cho Tô Nhược Nhi là được Vu thế tử trợ giúp, ta chưa từng nghe thấy Ngọc Ý biết y thuật.
Nghe mọi người nhỏ giọng bàn tán, gương mặt Phó lão phu nhân bình tĩnh, quan sát phản ứng của Ngọc Ý.
Thấy cô không cao ngạo không nóng nảy, cũng không tức giận, bình tĩnh tự nhiên, vì vậy khiến Phó lão phu nhân có hơi bất ngờ.
"Vừa mới nghe tiểu tứ nói ngươi ở tiệc mừng thọ của ta buôn bán, có việc này sao?" Phó lão phu nhân lạnh mặt hỏi.
"Bẩm lão phu nhân, không có chuyện như vậy, vừa rồi mọi người thấy ta giúp Tô tiểu thư chữa khỏi gương mặt, lại nhớ đến trận cá cược oanh động cả kinh thành, đều
đang trêu chọc.
Tần tiểu thư hỏi ta, ta liền phổ cập một chút tri thức về mỹ phẩm dưỡng da, cho dù là tinh hoa thủy nhũ hay là phần mặt nạ, chính là chú ý bảo dưỡng làn da.
Làm nữ tử, có thể ngươi không xinh đẹp, nhưng nhất định là phải có khí chất. Nếu không có khí chất, vậy thì da đẹp, dù sao cũng phải chiếm được một ưu điểm nào đó, không có nam nhân nào muốn nhìn một bà thím già cả.
Cho nên nữ tử nhất định phải biết trang điểm cho mình, yêu quý bản thân, nếu ngươi không nỡ tiêu tiền, cũng chỉ có thể để lại cho tiểu thiếp, vậy thì tủi nhục. Sau đó Tứ hoàng tử lại cảm thấy là một cơ hội kinh doanh, nói muốn kết hợp tác bán mặt nạ, ta không đồng ý, hắn ta liền bắt đầu bôi nhọ ta.
Tứ hoàng tử cũng là kẻ lòng dạ hẹp hỏi, Ly vương nói ngươi không xứng hợp tác làm ăn với chúng ta, sao lại còn nói với bệ hạ, thái hậu và lão phu nhân chứ. Có phải là người đàn ông không thể." Ngọc Ý bĩu môi nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người khiếp sợ, tuy rằng có hơi thô tục, nhưng nghĩ lại đúng là có lý, không có nam nhân nào không thích mỹ nữ.
Tứ hoàng tử nghe được tức giận: "Ngọc Ý, bổn hoàng tử đương nhiên là đàn ông, cam đoan không phải là giả."
"Vậy vì sao lòng dạ ngươi lại hẹp hòi như vậy, chẳng lẽ không hợp tác làm ăn với ngươi, ngươi sẽ bôi nhọ ta à?" Ngọc Ý hỏi lại.
"Đủ rồi Ngọc Ý, ngươi đừng có nói sang chuyện khác, ý của bổn vương là, ngươi không xứng hợp tác làm ăn với tứ đệ." Bạch Tử Huân giận dữ hét lên.
"Ly vương sao có thể nhục nhã nữ nhân của bổn thế tử chứ, chẳng lẽ bởi vì trước đây ngươi và Ngọc Ý hòa li, ghi hận trong lòng, cho nên cố ý hạ thấp nàng sao?" Vu Kì Thiên bá khí hỏi lại.
Bạch Tử Huân con ngươi âm trầm nhìn qua, đối diện với cặp mắt đen láy lãnh lệ, khóe miệng cong lên: "Một bao cỏ phế vật mà thôi, bổn vương khinh thường ghi nhớ trong lòng."
Một câu nói, khiến cho không khí cả hoa viên đều khẩn trương hơn.
Tất cả mọi người bên cạnh đều thức thời ngậm miệng, sôi nổi suy đoán Ly vương này có phải ngốc không, vậy mà ở trước mặt mọi người nói nữ nhân của thế tử là phế vật, Mặc dù Ngọc Ý đúng thật là một phế vật, nhưng người ta được Vu thế tử sủng lên tận trời, Ly vương nhục nhã như vậy, không phải là tìm được chết sao.
Sắc mặt Vu Kì Thiên thanh lãnh tuấn dật, đôi mắt đen láy như nửa đêm lãnh lệ mà khinh thường, ống tay áo vung lên, cái bàn trước mặt Bạch Tử Huân kia nháy mắt bị chém thành hai nửa, bên trên bày trái cây điểm tâm ngọt tất cả đều đổ hết ra đầy đất, rơi rụng loảng xoảng.
"Ly vương nếu còn nhục nhã nữ nhân của bổn thế tử, kết cục sẽ giống như cái bàn này." Vu Kì Thiên tức giận nói.
Đơn giản thô bạo, bá khí kinh người.
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, ai cũng không ngờ tới, Vu Kì Thiên thế mà lại bảo vệ Ngọc Ý, không tiếc ở trước mặt mọi người trở mặt với Ly vương.
Thượng Quan Hồng Vũ ngồi ở ghế sau nhìn Vu Kì Thiên như thế, sắc mặt hơi căng thẳng, mắt phượng thoáng qua một tia ảm đạm.
Hắn ta thế mà để ý đến Ngọc Ý, mặc dù nàng người phụ nữ xấu xí nhất Thiên Hòa quốc.
"Đáng chết..." Bạch Tử Huân tức đến sắc mặt đen sì.
"Hôm nay là tiệc mừng thọ của di mẫu, các người như vậy là muốn tạo phản sao, Ly vương và Vu Kì Thiên phạt ba tháng bổng lộc, răn đe cảnh cáo." Hoàng đế lạnh lùng
nói.
Bạch Tử Huân thất vọng buồn rầu không cam lòng, lại không thể không phục tùng: "Thần đệ lĩnh mệnh."
"Thần cũng tuân chỉ." Vu Kì Thiên đạm mạc trả lời.
"Được rồi, dù sao cũng chỉ là tranh giành trong miệng người trẻ tuổi, người đâu đến đổi một cái bàn mới cho Ly vương." Thái hậu hòa giải nói.
Người hầu lập tức đến đây quét tước dọn dẹp, sau đó đổi một cái bàn mới rồi bày biện.
Những người khác tiếp tục tặng lễ vật, Phó lão phu nhân nhìn đến vui vẻ.
Ngọc Ý cũng trở lại chỗ ngồi, duỗi tay lập tức đỡ lấy Vu Kì Thiên, thuận thế bắt mạch cho hắn: "Thế tử, vừa rồi chàng không cần làm như vậy"
"Nàng là nữ nhân của ta, ta quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào làm nhục nàng." Vu Kì Thiên khí phách bênh vực người mình.
Ngọc Ý cảm động vô cùng: "Thế tử, cảm ơn chàng bảo vệ ta như vậy."
"Không cần khách sáo với ta."
Vừa rồi Vu Kì Thiên đột nhiên vận dung nội lực hơi thở có hơi loạn, sắc mặt hắn có hơi tái nhợt, Ngọc Ý nhìn thấy đau lòng, ý niệm vừa chuyển trực tiếp vào không gian, sau đó cầm lấy một ống thuốc áp chế nội tức, đây là nàng chuyên môn điều chế mấy ngày nay cho Vu Kì Thiên.
Tất cả vừa vặn bị Mạc Thế Vân cách đó không xa phía sau nhìn thấy, Mạc Thế Vân hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất