Nàng ngơ ngẩn lúc lâu mới hỏi Xuân An: "Chuyện thế nào, kể lại ta nghe."
Xuân An quá quen với việc này nên hắng giọng, tự tin như đang thuyết trình: "Chuyện xảy ra vào một tháng trước, sau khi đại hôn của vương phi và vương gia kết thúc, nhũ mẫu có đến để săn sóc vương gia cũng như xem thử vương phi có làm tốt bổn phận của một thê tử hay không, tính tình bà ấy rất khó nên luôn theo bắt bẻ từng cử chỉ hành động của vương phi, bà ấy biết vương phi luôn vương vấn hoàng thượng nên dè bĩu và lên lớp dạy đời người mỗi khi gặp, nào là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử... Nói rất nhiều ạ."
Vương Tử Lăng nghe mãi vẫn chưa đến đoạn cần nghe: "Rồi khúc bà ấy bị thương đâu?"
Xuân An nuốt nước bọt, gật gật đầu ý nói đã hiểu: "Có một lần vương phi đang đi dạo vô tình gặp nhũ mẫu, bà ấy nói người suốt ngày lả lướt không ở bên cạnh săn sóc vương gia, nói vài lời lớn tiếng... Sau đó vì quá nóng giận nên vương phi giả vờ đi ngang rồi vấp chân vào chân bà ấy khiến bà ấy ngã sõng soài, xui hơn là hướng bà ấy ngã ngay bậc thềm đi xuống hồ sen nên nhũ mẫu lăn hết mấy vòng rồi lọt xuống hồ, trái lại với việc ở lại hỏi thăm hay kêu người tới cứu thì vương phi cười đắc ý nói 'đáng đời' rồi bỏ đi mặc bà ấy, may lúc ấy có nô tì và vài người khác xuống cứu bà ấy lên."
Vương Tử Lăng nhăn mặt, lăn mấy vòng xuống bậc thềm, thương thế không nhẹ đâu.
Ngừng lấy hơi, Xuân An tiếp tục: "Sau đó thái y đến khám thì nói đầu bị thương nặng, gãy một cánh tay, phải băng bó điều trị trong thời gian dài, còn có bà ấy có hàn khí sẵn trong người, ngâm nước lâu nên bệnh tình trở nặng. Tình thế rối ren nên vương gia sai người đưa nhũ mẫu đến phủ thái y trong cung để tiện bề điều trị sẵn tiện ngăn cách để hai người không xung đột thêm, giờ bà ấy đã khoẻ nên mới về ạ, còn cánh tay gãy hình như vẫn chưa cử động được."
"Vương gia không trách phạt ta?" - Vương Tử Lăng thắc mắc, từ bữa giờ nghe kể biết bao nhiêu chuyện vương phi này lộng hành nhưng chưa từng nghe nhắc vương gia đã trách phạt gì nàng ta.
Xuân An lắc đầu: "Không có ạ, cũng như bao nhiêu lần người nhảy hồ ngài ấy vẫn hỏi thăm người có bị thương ở đâu không... Nhưng lúc đó người kì thị vương gia, người nói ngài ấy là con của thiếp thất, nói ngài ấy không có sự dạy dỗ của mẹ, chỉ là một nhũ mẫu lại xem như mẹ ruột mình mà tôn kính thờ phụng, là con của hoàng thượng nhưng không được ở trong cung phải bị đày tới chỗ xa xôi hẻo lánh này."
"Ta nói vậy thật sao?" - Vương Tử Lăng chỉ vào mặt mình, không phải xuân an nói người này rất giỏi cầm kỳ thi hoạ, nếu vậy thì thơ văn giỏi sao nói năng ngông cuồng trắc nết vậy kìa.
Thuý Quỳnh gật đầu, mang theo vài phần cảm xúc: "Lúc đó người không hề để ý đến tâm trạng vương gia, ngài ấy trông có vẻ rất buồn rồi xoay người bước đi... Nhưng sau đó vẫn thường xuyên đến hỏi han săn sóc người."
Nàng ngẫm nghĩ, lẽ nào Gia Cát Lập Vân thật sự rất yêu Vương Tử Lăng này, nếu không thì sao có thể dung túng đến mức đó, chưa nói đến thời này mà vợ mình có tơ tình với người khác, hoặc sẽ bị tròng lồng heo dìm chết hoặc thả trôi sông hoặc bị hưu để cả đời mang danh nhơ nhuốt.
Còn nữa, chẳng có cô con dâu nào mới về nhà chồng lại hại nhũ mẫu của chồng thê thảm thế, vậy mà chàng ấy vẫn không một hành động trách cứ là sao?
Nhưng nàng chưa hề nghe nói họ phát sinh tình cảm trước đó mà, chỉ biết Vương Tử Lăng một lòng một dạ si mê Gia Cát Chính Hiến thôi.
"Xuân An nè, em theo ta từ nhà phụ mẫu đến đây, vậy trước đó ta có từng quen biết Gia Cát Lập Vân hay từng gặp mặt hay có trao nhau đính ước gì không?"
Xuân An lắc đầu ngoày ngoạy: "Trước giờ người chỉ hướng mắt về hoàng thượng, nào có tâm tư đặt nơi khác mà đính ước với vương gia, hoặc giả có gặp vương gia ngoài đường cũng chưa chắc người đã để mắt tới."
Vương Tử Lăng vuốt cằm suy nghĩ, không có cơ hội tiếp xúc thì sao phát sinh tình cảm, không phát sinh tình cảm thì sao chàng ấy một mực bảo vệ che chở nàng.
Nàng rối rém hết đầu óc, tay vò vò đầu rồi vuốt kéo mắt mũi miệng mình xệ xuống như đang doạ ma.
"Xuân An ơi, ta điên lên mất thôi."
"Vương phi sao vậy ạ?" - Xuân An lo lắng bước tới.
Vương Tử Lăng thở dài nằm xuống, trăn trối nhìn trần nhà: "Chức vụ vương phi này khó nhai khó nuốt quá, sao ai xuyên qua cũng sống dễ dàng có mỗi mình ta phải khổ sở dọn dẹp đống chiến trường của nàng ta chứ... Aaaaaa... Ta sống không thọ đâu..."
Thấy nàng nằm rên la nói toàn lời khó hiểu, Xuân An sợ xanh mặt khuỵ gối xuống sàn nhìn Vương Tử Lăng: "Vương phi, người không khoẻ ở đâu sao? Nô tì gọi thái y đến cho người, người đừng làm nô tì sợ."
Thuý Quỳnh và những người khác cũng khuỵ gối xuống sàn lo lắng, lẽ nào vương phi phát sốt nên nói sảng.
Vương Tử Lăng lắc đầu, mắt vẫn trợn tròng trợn trắng: "Giờ có kêu hoa đà tái thế cũng không cứu được ta, chẳng biết vương phi này còn làm bao nhiêu chuyện tốt chờ ta đến dọn dẹp nữa, tương lai mờ mịt quá... Aaaaa... Ta muốn về lãnh cơm hộp, không đóng vai vương phi này nữa, có thể cho ta cơ hội xuyên vào người khác an nhàn hơn được không?"
Làm bao nhiêu chuyện tốt chưa hẳn người khác thấy nhưng chỉ cần làm một việc sai thì họ sẽ nhắc cả đời, chứ đừng nói vương phi đã làm bao nhiêu chuyện sai, có cho nàng sống cả đời để làm chuyện tốt chưa chắc khoả lấp được.
Xuân An khóc oà lên: "Thuý Quỳnh, em mau đi gọi thái y, Như Như, em đi tìm vương gia đến đây đi, vương phi không ổn rồi."
Thuý Quỳnh thút thít đứng dậy định chạy đi.
"Đứng lại." - Nàng nghe Xuân An khóc lóc liền lấy lại tâm trạng, bật ngồi dậy quả quyết: "Trốn không được vậy chẳng thà dũng cảm đương đầu, một mình ta thì sao cũng được nhưng hiện tại ta đang chèo chiếc thuyền có đến 6 mạng người.... Khi nào bà ấy đến?"
Xuân An suy nghĩ: "Nếu thuận lợi có lẽ bốn năm ngày sẽ tới ạ."
Ánh mắt nàng kiên định: "Xuân An mau tìm sách dạy nữ tắc cho ta, Thuý Quỳnh đi chuẩn bị cho ta vài thứ cần dùng cho thêu thùa may vá, Như Như em đi tìm cho ta một người thầy chuyên dạy lễ nghi có lẽ sau này cần dùng, Lộ Tâm Lộ Tuyền... Nói đến đây nàng ỉu xìu, mang đồ ăn cho ta, ta đói."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất