Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Đại nghịch bất đạo, Vương Phi sao dám.

Hôm sau, trở về phòng Vương Tử Lăng ngồi xuống ghế trịnh trọng nhìn năm cô nàng xinh xắn nhỏ nhắn.

Ai nấy thấp thỏm không hiểu vì sao mới qua một đêm mà vương phi lại dùng ánh mắt dò xét đó nhìn mình.

"Bắt đầu từ Thuý Quỳnh."

Thuý Quỳnh giật mình cúi đầu: "Vương phi muốn nô tì làm gì ạ?"

"Không, không, ta muốn hỏi em, hình mẫu phu quân lý tưởng của em thế nào?"

Thuý Quỳnh mặt ửng hồng, tự nhiên vương phi lại hỏi chuyện này: "Nô tì, nô tì vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó ạ."

Vương Tử Lăng lắc đầu, ngẫm nghĩ tìm lời ăn tiếng nói phù hợp để diễn đạt ý mình: "Ta đâu có nói là em muốn xuất giá, ta muốn hỏi người trong mộng hay đơn giản là em thích một người thế nào hay ước mơ có được một phu quân thế nào... Đại loại vậy."

Thuý Quỳnh yên lặng giây lát, chầm chậm nói: "Một người mạnh mẽ, giỏi giang, lạnh lùng ít nói một chút cũng không sao, không cần quá xuất chúng, biết quan tâm và đối xử tốt với người nhà, hơn hết là chung thuỷ."

Vương Tử Lăng thấy Thuý Quỳnh mơn trớn nên hỏi gấp: "Người đó biết võ công không?"

Thuý Quỳnh chỉ biết gật đầu, thành thật: "Biết, rất giỏi là đằng khác, có thể xông pha trận mạc lập nhiều chiến công."

"Soái ca, mưu trí hơn người đúng không?"

"Đúng ạ."

Nàng liên tục hỏi khiến Thuý Quỳnh không kịp suy nghĩ: "Là phó tướng dưới trướng của vương gia đúng không?"

"Đúng ạ." - Thuý Quỳnh nói xong liền bụm miệng mình lại.

"Hoá ra vậy." - Vương Tử Lăng mỉm cười, rõ ràng cô nàng bé nhỏ này thích Ngô Quang Huấn, từ hôm qua nàng đã thấy ánh mắt Thuý Quỳnh lén nhìn một trong hai người kia nhưng chẳng biết là ai, còn nói chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình ư?

Thuý Quỳnh mặt ửng đỏ ngượng ngùng: "Vương phi, người trêu ghẹo nô tì."

Vương Tử Lăng xua tay: "Có gì mà ngại, em nép sang một bên, Xuân An, đến lượt em."

Xuân An thấp thỏm bước lên: "Có nô tì."

"Ban nãy Thuý Quỳnh đã nói hình mẫu lý tưởng của mình, còn em thì sao?"

Xuân An ngập ngừng, biết mình không thể trốn tránh nên chậm rãi nói: "Một người vui tính, khi ít người thì nói nhiều hoà đồng nhưng đến nơi đông người thì luôn tỏ ra lãnh đạm, võ công cao cường, anh tuấn phi phàm, tuy tỏ ra lạnh nhạt nhưng rất mực quan tâm người khác, rất biết bảo vệ người xung quanh."

"Còn gì nữa?" - Vương Tử Lăng cười đầy ẩn ý.

Ánh mắt si mê của Xuân An khi nhìn Lâm Tử Kỳ, ngay cả lúc bưng khay trà đi ngang còn lén liếc nhìn, đối diện ánh mắt của người ta thì mặt đỏ tía tai khép nép một góc, tất cả sao có thể qua mặt được nàng.

Xuân An nhìn nàng rồi cúi đầu: "Vương phi, người đã biết người trong mộng nô tì là ai rồi đúng không?"

Vương Tử Lăng cười phá lên, vỗ tay: "Đúng là chỉ có em hiểu ta."

Nếu gả đi cũng thật tiếc, trời xui đất khiến thế nào lại trùng hợp thích hai cận vệ của vương gia.

Sau tiếng cười to, Vương Tử Lăng lại thở dài: "Haizzz... Nhưng ta đang lo lắng, hai người đó tuy anh tuấn không bằng phu quân ta nhưng nếu đem ra ngoài thì khó ai bì kịp, chẳng biết đã có bao nhiêu cô gái muốn ngã vào lòng họ, ta đang tìm cách tác hợp cho các em nhanh nhất có thể, kẻo vuột mất cơ hội tốt."

Lấy chồng phải lấy liền tay, chứ để ngày dài người khác vào thay.

Nghe nàng nói xong, Xuân An vội quỳ xuống: "Vương phi, nô tì chưa muốn xuất giá, nô tì muốn hầu hạ bên cạnh người."

Thuý Quỳnh cũng khuỵ gối theo: "Nô tì cũng vậy, được hầu hạ người là phúc phần của nô tì."

Vương Tử Lăng thở dài: "Các em đâu thể ở mãi như thế theo ta cả đời, ai cũng phải có cuộc sống riêng chứ, được thấy các em thành gia lập thất yên ấm hạnh phúc là mơ ước của ta."

Xuân An,Thuý Quỳnh viền mắt ửng đỏ nhìn nàng.

"Thôi, ta chỉ mới dò xét, vẫn chưa nói sẽ gả các em, cần gì trưng ra bộ mặt đáng thương đó chứ." - Vương Tử Lăng kéo hai cô nàng đứng dậy, bật cười bất lực.

Ở thời đại này cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, vua chúa có lệnh dù hang hùm hang beo cũng phải bước vào, người nghèo mang mệnh nô bộc như họ lại càng không có tiếng nói, chỉ cần thuận mắt liền bị những lão già quan to mặt lớn bắt về làm vợ lẻ hay vui chơi qua đường, được gả cho người mình thích chính là cầu cũng khó thấy.

Vậy mà...

Vương Tử Lăng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ta thấy gả cho họ rất tốt mà, các em vẫn có thể hầu hạ bên cạnh ta, hai vị phó tướng vẫn theo hầu cận bên cạnh vương gia, đâu phải không cho các em đi theo ta nữa."

Xuân An lắc đầu: "Nô tì còn nhỏ chưa hiểu chuyện, vẫn nên theo vương phi học hỏi nhiều hơn."

Vương Tử Lăng mỉm cười: "Vậy hả, lọ thuốc nhỏ nhỏ em treo bên hong ở đâu ra vậy?"

Xuân An giật mình lấy tay che lại: "Là nô tì xin từ chỗ thái y."

Nàng bật cười: "Xuân An của ta không biết nói dối đâu."

Xuân An cúi thấp đầu: "Là Lâm phó tướng cho nô tì bôi vết thương." - Cô nàng nói rất nhỏ, sau đó lại ngẩng đầu lớn giọng biện minh: "Là ngài ấy vô tình thấy nô tì bị thương, trên người lại trùng hợp có thuốc nên sẵn tiện cho nô tì, tất cả chỉ là trùng hợp thôi, Lâm phó tướng rất tốt bụng, nếu thấy người khác bị thương cũng sẽ làm như vậy thôi, vương phi đừng hiểu lầm."

Vương Tử Lăng ngã người ra sau, cái trùng hợp với vô tình này thật hay a! Nếu họ đã tự tiến triển đến mức đó thì ta cũng không cần xen vào quá nhiều.

"Xuân An, ta muốn đi dã ngoại."

Xuân An ấp úng: "Vương phi muốn đi tới đâu ạ?"

Nàng nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: "Đâu cũng được, miễn là mát mẻ thoải mái và đừng ồn ào, tốt nhất là không xuất hiện những người không cần thiết để ta tiện vun đắp tình cảm với tướng công."

Thuý Quỳnh chọt eo Xuân An, cô nàng nhỏ giọng: "E là phải chờ một thời gian nữa đó vương phi."

"Tại sao?" - Nàng khó hiểu hỏi.

"Vì nhũ mẫu của vương gia vừa dưỡng thương xong, đang chuẩn bị về đây thăm vương gia và vương phi." - Xuân An nói xong nhưng trông bộ dạng rất e dè.

"Nhũ mẫu của chàng ấy bị thương sao? Nặng lắm không?" - Vương Tử Lăng sấp người lại, lười biếng ngồi dậy.

Xuân An cười gượng: "Nô tì quên là vương phi đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa."

Thấy thái độ lạ lẫm của Xuân An nãy giờ, nàng ngờ ngợ đoán ra: "Lẽ nào là ta làm bà ấy bị thương."

eyJpdiI6Ik1GZ0tTbmgrdVIyOEFLcWFRbDFzUWc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1pINDhEYVNaWGdUWThQVjhXWW1lWG9haXpQc3ZQU1VzTmxsajJ5ZkVcL21EZktYclNNZ0NoR0U4TTc4aSs0SmpLbFpqQkdsS1BreXNZS292MVBWN2JWYmFwT3pIYWlqc25JUlh1NjR6Q05RPSIsIm1hYyI6ImFmMzIzMTgyNzBjMDdkYTNlYzM1ODk5ZGE4MjNkOTJmYTZlYjM0NjFhMmM0MWVkOWVkMzhjOGRkNzdlMGUzNGUifQ==
eyJpdiI6IkxOU0dyNGxrVmdCXC84Mk5LekVUbnFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJJMzlWNkk4WkU4V2JjXC9DNDEwUkZqb0VoelpxK09qTzhNZURISHZwZitBcUxKNENXR1BwR3l3WHRNVGVhRmFCYzlQRGhOZ1dOb1ZnMVNGM0FwcEJuYkx3THFZbjN0a2cxbzVHVGUxdG11cTJUUzlNbHBDZCs3WElyS2ZQcHBFT3lHVTI1UmxpNFVGMmJuZzg4eUVxemx1UEYrYlQyMUhaNFAwMmhhejZpWnU2bEF1MVhkNnd4aWdmaTVXK2NMWXBaelwveE5rbXVhZDVoRjJQXC9SN0NzUlZ0azJPZlBjTkN2RFEwdDlVYm5NblIrTEV6TW4xQndMbHJwa1Z2eEJXY3dXV3I5ZENTSWMrRDQ3ZXZ6Ym5odGh5UDVNRXg4bFI1ck9jNnBUYWFyMFcwPSIsIm1hYyI6IjJiNTQ4YzUxZWFhN2I5YTdkNWE2Y2FhZjFiZTFjMjJkNTkyYjkzMGM5ZDRhZmE3YjdlNWM3YmJhZmM1MTRkNTUifQ==

 

Ads
';
Advertisement