CHƯƠNG 644
Cửu Thiên thử cử động cánh tay của mình, phát hiện vẫn vô cùng tê cứng, căn bản không cử động được. Nhưng hắn cũng phát hiện tay của mình hình như quả thật để vào vị trí không hay lắm.
Tuy không phải tóm quá chặt, nhưng động tác này cũng đúng thật hơi mờ ám.
Vũ Hoàng Yến nói: “Cậu nói làm sao à, mau dịch ra.”
Cửu Thiên nói: “Tôi muốn dịch lắm, đáng tiếc không dịch được, đợi thêm đi.”
Vũ Hoàng Yến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu Cửu Thiên, tôi vốn luôn cho rằng cậu là chính nhân quân tử, không ngờ dưới vẻ ngoài chính trực của cậu còn ẩn giấu trái tim của hái hoa tặc. Động tác theo bản năng này của cậu thật sự rất khó khiến tôi tin cậu là một người tốt.”
Cửu Thiên lườm, nói: “Cô Vũ, tôi cũng không phải cố ý. Nếu có thể cử động, tôi chắc chắn dịch ra rồi. Ví dụ, cô có thể buông tay tôi ra không?”
Lúc này Vũ Hoàng Yến mới phát hiện, tay của cô ta và Cửu Thiên vẫn nắm lấy nhau.
Vũ Hoàng Yến cưỡng chế thử mấy lần, nhưng cũng không thể rút tay mình ra.
Khựng lại một chút, Vũ Hoàng Yến nói: “Bỏ đi, cậu Cửu, cậu sẽ không chiếm hời không của người ta đâu nhỉ.”
Cửu Thiên nói: “Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, cô muốn kêu tôi làm gì?”
Vũ Hoàng Yến nói: “Cũng không có gì, cậu có thể trả lại khăn che mặt của tôi cho tôi không?”
Cửu Thiên nói: “Không thể.”
Vũ Hoàng Yến nói: “Cậu hình như muốn chiếm không tiện nghi của tôi có đúng không?”
“Cô Vũ, chuyện nào ra chuyện đấy. Cùng lắm tôi cho cô chiếm tiện nghi lại là được rồi.”
“Lưu manh!”
“Cảm ơn, biệt danh này tốt hơn cái cũ của tôi.”
Hai người đấu võ mồm, rất nhanh Cửu Thiên cảm nhận được cơ thể của mình có thể cử động rồi, giọng nói mệt mỏi của lão Cửu cũng truyền tới.
“Chủ nhân vĩ đại, chuyện ta có thể làm ta đã làm hết rồi. Chuyện còn lại chắc người tự mình cũng có thể xử lý. Năng lượng của ta tiêu hao quá lớn, đi nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong, giọng nói của lão Cửu xa dần.
Cửu Thiên gọi vài tiếng ở trong lòng nhưng cũng không gọi được lão Cửu ra nữa.
Ngón tay hơi cử động, Cửu Thiên cảm thấy lực lượng của cơ thể bắt đầu khôi phục, chỉ là canh khí hình như khó thể đột phá sự áp chế của lực lượng băng giá, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cửu Thiên cuối cùng cũng có thể cử động, trước tiên hắn buông tay đang nắm chặt Vũ Hoàng Yến, sau đó Cửu Thiên cố chống người ngồi dậy.
Hít thở sâu một hơi, Cửu Thiên đặt Vũ Hoàng Yến vẫn không thể cử động sang một bên.
Hai người dựa lưng vào bức tường lồi lõm, Cửu Thiên nhìn nơi lập lòe ánh sáng mông lung này, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đang ở đâu đây? Tôi nhớ chúng ta rơi xuống dưới lòng đất. Nơi này lẽ nào chính là thế giới dưới lòng đất? Hay là sào huyệt của hoang thú nào đó?”
Vũ Hoàng Yến lắc đầu nói: “Không giống, sào huyệt của hoang thú sẽ không dùng đá Nguyệt Hoa tạo thành. Đây là do con người xây dựng, chắc là phủ đệ của cường giả nào đó, hoặc là phòng giấu bảo vật.”
Cửu Thiên cười ha hả nói: “Vậy tức là chúng ta còn gặp may à? Người ta nói đại nạn không chết ắt được phúc về sau, cô cảm thấy chúng ta có phải sắp phát tài rồi không?”
Vũ Hoàng Yến nói: “Tôi rất tán thưởng sự dí dỏm của cậu, nhưng hiện thực là nơi này cho dù có giấu bảo vật, sợ rằng chúng ta cũng không ra ngoài được. Bên trên đã bị đóng băng chết rồi.”
Cửu Thiên nhìn trần đá không ngừng có nhỏ nước, gật đầu hiểu được.
Cửu Thiên trầm mặc, hắn biết điều Vũ Hoàng Yến nói là sự thật, nhưng hắn vẫn có hơi xuýt xoa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất