CHƯƠNG 643
Một dòng nước hàn băng này trực tiếp dập tắt sự giãy dụa cuối cùng của hai người.
Ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, hai người trực tiếp rơi xuống.
Bup!
Một tiếng rên khẽ vang lên, Cửu Thiên đập vào một tảng đá rắn chắc.
Mà mày tảng đá không lòi lên, hình như là tảng đá nhẵn nhụi, nếu không chỉ dựa vào cái này, nhất định sẽ đâm xuyên Cửu Thiên.
Lại một bóng người đập xuống, đập chuẩn xác vào người của Cửu Thiên.
Cơ thể băng giá, dáng người lung linh, không phải Vũ Hoàng Yến thì là ai.
Cửu Thiên cũng không biết lấy đâu ra sức lực, hắn ôm chặt lấy Vũ Hoàng Yến.
Bên trên lại rơi xuống những dòng nước băng giá, Cửu Thiên vội vàng ôm Vũ Hoàng Yến lăn trên đất.
Xoạt xoạt, dòng nước bắn về phía tảng đá, lúc này Cửu Thiên mới nhìn rõ, đó rõ ràng là tảng đá bằng phẳng, thấp thoáng có ánh sáng mông lung.
Bên trên, một âm thanh cực lớn quyền tới. Giống như một tảng đá cực lớn chặn khe hở.
Tiếng ầm ầm truyền tới, ngẩng đầu nhìn trần đá tràn ngập đá lởm chởm, xuất hiện rất nhiều khe hở, một ít nước lạnh giá đi xuống.
Vẫn may, số nước lạnh nhỏ xuống này còn cách Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến một khoảng.
Lúc này Cửu Thiên lại cảm nhận được cơ thể của mình không thể cử động, lực lượng băng giá vẫn đang đi lại trong cơ thể của hắn.
Sự bạo phát trong khoảnh khắc vừa rồi đã hoàn toàn tiêu hao hết một chút canh khí hắn có thể sử dụng.
Cơ thể bị đóng băng, sắc mặt xanh tím, Cửu Thiên ngay cả nói chuyện cũng không làm được.
Vũ Hoàng Yến dường như cũng không tốt hơn bao nhiêu, cơ thể cứng đờ nằm trong lòng Cửu Thiên, vải che mặt sớm đã không biết bay đi đâu rồi, dung mạo hoàn mỹ
gần ngay gang tấc. Cửu Thiên thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp hơi nhẹ của Vũ Hoàng Yến.
Đôi mắt to đó cứ nhìn Cửu Thiên như vậy.
Cửu Thiên cũng không thể quay đầu, chỉ có thể nhìn cô ta.
Hai người nhìn nhau, Cửu Thiên dường như cảm thấy bên dưới của mình cũng cứng rồi.
Được rồi, chắc nên cứng từ lâu mới đúng, không có liên quan tới cái nhìn này.
Một lúc sau, Cửu Thiên cảm nhận được mình hình như có thể nói chuyện, lão Cửu vẫn đang liều mạng làm việc.
Cửu Long Huyền Cung Tháp vừa giúp Cửu Thiên hấp thụ lực lượng hàn băng chảy trong kinh mạch của Cửu Thiên, vừa không ngừng nói: “Lãng phí, lãng phí, Hàn Âm
Huyết quý giá như này, nếu có thể luyện thành đan dược. Vậy nên là bao nhiêu linh đan, huyền đan, tiên đan! Ta sao không nhìn ra sớm hơn, hồ hàn băng này là Hàn Âm Huyết chứ? Cái này phải giết bao nhiêu hoang thú mãnh mẽ có thuộc tính hàn mới có thể tích đầy máu của một cái hồ?!”
Cửu Thiên nghe mà trong lòng hơi động, những dòng nước này là máu? Hơn nữa còn là máu của hoang thú mạnh mẽ?
Cửu Thiên cảm thấy mình có hơi không thể lý giải, một hồ máu như này, sợ rằng thật sự phải giết một con hoang thú không thua kém Quỳ Ngưu mới được.
Hơn nữa chỉ riêng hàn huyết thì có thể ép Quỳ Ngưu thành như này, vậy hoang thú này chắc phải mạnh hơn Quỳ Ngưu mới đúng.
Hoang thủ tương đương với Võ Tôn Cảnh, Tôn Giả Cảnh sao?
Cửu Thiên vừa nghĩ tới hoang thủ như vậy thì cảm thấy da đầu tê dại.
Vũ Hoàng Yến nghiến răng nói: “Vậy cậu có thể nghĩ cách, dịch tay của cậu ra một chút được không?” Cửu Thiên nói kiểu kỳ quái: “Tay của tôi làm sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất