Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 632 

Một ngày sau, đám người Cửu Thiên cuối cùng cũng đi tới điểm cuối, xuyên qua một cánh rừng, biển lớn xanh thẳm xuất hiện trong tầm mắt. “Lão Cửu, ngươi suy đoán không sai. Nơi này quả nhiên là một hòn đảo.” 

Cửu Thiên nói ở trong lòng. 

Xa hết tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy bãi biển trải dài. 

Đám người Ngọc Tiếu Nhi đi theo ở đằng sau Cửu Thiên, khi nhìn thấy bờ biển, Ngọc Tiếu Nhi nói: “Cậu Cửu Thiên, nơi này sẽ có Quỳ Ngưu sao?” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không biết.” 

Nói xong, Cửu Thiên nhìn sang Tiểu Hắc, có thể chắc chắn nơi này có hung thú không, chỉ có Tiểu Hắc. 

Lúc này Tiểu Hắc trở nên vô cùng cẩn thận, bắt đầu từ lúc tới bải biển, động tác của Tiểu Hắc trở nên rất không tự nhiên. 

Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Hắc, Cửu Thiên lập tức có thể chắc chắn 80-90%. Bọn họ đến đúng chỗ rồi, nếu chỗ này không có Quỳ Ngưu. Cửu Thiên thật sự không nghĩ sẽ có nơi khác, có thể khiến Tiểu Hắc hoảng sợ như vậy. 

Tiểu Hắc kếu hai tiếng về phía mặt biển, tuy âm thanh vẫn rất hùng hậu, nhưng Cửu Thiên nghe kiểu gì cũng cảm thấy là chó sủa. 

Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ở đầy xa mây đen dày đặc, giống như lại có cơn mưa lớn sắp tới. 

Mưa lớn, sấm chớp, trâu kêu! 

Cửu Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn trong mặt biển phẳng lặng, trong lòng khẽ động. 

Cửu Thiên quay đầu nhìn sang mọi người, nói: “Chúng ta đợi ở nơi này.” 

Ngọc Tiểu Nhi khẽ gật đầu, Tăng Tiến hỏi: “Đợi ở đây? Đợi cái gì?” 

Cửu Thiên trả lời: “Đợi mưa” 

Tăng Tiến mặt mày ngơ ngác, đám người Ngọc Tiếu Nhi, Vũ Hoàng Yến lại nghe hiểu. 

Ngay cả Vũ Nhất Xướng luôn cúi đầu, đi theo mọi người cũng khẽ gật đầu bày tỏ đồng ý. 

Tăng Tiến suy nghĩ một lúc lâu mới ngộ ra: “Ồ, Cậu Cửu Thiên, cậu là nói Quỳ Ngưu đó, tôi hiểu rồi!” 

Cười tự giễu hai tiếng, Tăng Tiến cũng bắt đầu làm việc. 

Mọi người bắt đầu dựng lều bằng lá cây ở bên bờ. 

Có Cửu Thiên chỉ điểm một lần, tốc độ làm lều của Ngọc Tiểu Nhi và Tăng Tiến đều rất nhanh. 

Vũ Hoàng Yến và Vũ Nhất Xướng lại đơ ra, nhìn động tác của đám người Cửu Thiên. Thời gian một ngày ngắn ngủi, Cửu Thiên đã ở trước mặt bọn họ thể hiện rất nhiều chuyện khiến bọn họ không thể hiểu được. 

Ví dụ như Cửu Thiên làm sao tránh được những hoang thú kết thành bầy đàn đó, rồi ví dụ như tại sao Tiểu Hắc còn biết nấu đồ ăn, hơn nữa còn rất ngon. 

Sự kinh ngạc mà Cửu Thiên mang tới cho hai người bọn họ đã sắp khiến hai người gần sup đổ. 

Đặc biệt là Vũ Hoàng Yến, cô ta thật sự có hơi hối hận lúc đầu tại sao chạy theo Vũ Nhất Xướng một ngày, không chỉ lãng phí thời gian, còn khiến cô ta chịu khổ một ngày. 

Sớm biết đi cùng với Cửu Thiên thì chả có chuyện gì cả rồi? 

Khi nhìn thấy ba chiếc lều bằng lá xinh xinh được dựng xong, Vũ Hoàng Yến cũng không nhịn được tự mình làm, cô ta bắt chước, dựa theo kiểu bắt chước không tới, chiếc lều do Vũ Hoàng Yến dựng coi như tạm. 

Vũ Nhất Xướng làm ra cái lều trông xấu hơn rồi, nhưng hắn ta cũng không để tâm, lại vội vàng hèn mọn nói tới Cửu Thiên: “Chủ nhân, tôi đi kiếm ít thức ăn cho người.” 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, nhìn theo Vũ Nhất Xướng rời đi. 

Ngọc Tiểu Nhi nói: “Cậu Cửu Thiên, cậu sẽ không thật sự tin tưởng hắn ta chứ. Loại người này sẽ không vì một lời thề mà hoàn toàn trung thành với ai đó đâu.” Cửu Thiên nói: “Cô Tiếu Nhi, tôi biết nên làm như nào, tin tưởng tôi. Cơ thể của cô khôi phục tới đâu rồi?” 

Ngọc Tiếu Nhi nói: “Vẫn ổn, không có gì đáng ngại. Chỉ là không có canh kình không thể chiến đấu mà thôi. Nhưng có thể chứng kiến đại chiến của cậu Cửu Thiên và Quỳ Ngưu, tôi đã rất hài lòng rồi.” 

Lúc này Tăng Tiến cũng ghé qua nói: “Cậu Cửu Thiên, tới lúc đó có gì có chỗ nào dùng tới tôi thì cứ việc nói.” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Thật sự có đấy, nhờ anh chăm sóc cho cô Ngọc Tiếu Nhi được không?” 

Tăng Tiến hơi sững người, nói: “Cậu Cửu Thiên, cái này... 

Cửu Thiên: “Không tiện à? Yên tâm, sẽ không kêu anh chăm sóc uổng công đâu. Nè, lọ đan dược này cho anh.” 

Cửu Thiên trực tiếp quăng một lọ đan dược cho Tăng Tiến. 

Tăng Tiến cầm đan dược cũng đơ luôn. 

Sau đó, Tăng Tiến cười khổ nói: “Cầm tiền của người khác, làm việc giúp người ta. Cậu Cửu Thiên, tôi nhất định bảo vệ thật tốt cho cô Tiếu Nhi. 

eyJpdiI6IjhONDhHSHNURFF3cWpBS2pFampUY1E9PSIsInZhbHVlIjoic1ZtcVNIWEVNU24zdWpYOFRlK0FjU2EzanJ5RUUxQ2FcLytmYTM2MU5YbnM4eE5aV1JFQk5VSnNIZmZTZzlUd0kxdW9uVmNuNEJjRHgrSFJhanBOcGt3RE8ycXl0dGhnd2NJcjFXdTI4aUtcL0hjRWhaajQ3NDJWVUowVlgzOEc5T1pSM0pBcTdSWTVJRTh0em51VDJEbkE9PSIsIm1hYyI6IjcyYTAyYWE3NTFmODE1YWExNjJiMTlkZTI2NzcwNzUxNDFlMDU1ZTNiNjViZTY2Y2ZlODc3MTE2NmRjOGU2MGQifQ==
eyJpdiI6IjZCdFRIZEJHWk9lZmFjcVwvYW1NYTlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJxY1p3V3orWlNDRVZEYmowcXhGY1IrZFwvUTQwbFp3RGdCUElQMXBtRm81Z2xHSlNUYWx5dWpoUzRoeW1NbG44Q1lFaVgwcGVHUGM2d29OcVoxWGl3M25hZDhTemJsNkV6bjh2M0c4eTArMWN5dmxPWmd0NFg2aXIzVmpDdjFRb0ZINUNvcHhEVmhXK3luTTdlRzNSNFNkVVBxTG40TTVZbzAybmVDamwrZm1iMXRiQVwvTDB6MWM3cjVGbndJQlFzIiwibWFjIjoiMjZkZjE0YjRhNWI1MDI3ZjBjNzY4YjgwZjRlNzc2ZWEwODAxZmMxODU1ZWEyNGRmYWMzYzgxMTNjYmZmYzc4NyJ9

Rảo bước đi tới bên cạnh Vũ Hoàng Yến, Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Cô Vũ Hoàng Yến. Có thể nói chuyện không?”

Ads
';
Advertisement