CHƯƠNG 387
Phản ứng của các sư tôn khác cũng không khác bao nhiêu, đều sửng sốt nhìn Sở Trực.
Một đạo ánh sáng vừa rồi rốt cuộc là gì? Tất cả mọi người đều đang suy đoán.
Phản ứng đầu tiên của Cửu Thiên là nhìn sang Sở Chính.
Người ở đây sợ rằng chỉ có Sở Chính biết Sở Trực vừa rồi dùng chiêu gì.
Có điều Cửu Thiên cũng không hỏi thành tiếng, bởi vì hắn nhìn thấy Sở Trực siết tay của mình chảy máu.
Trên sân, Sở Trực từ từ đứng dậy, canh kình trên người mất hết, trên mặt đều là máu.
Kiếm trong tay nứt ra từng chút, rồi rơi ra đất.
Sau đó vang lên tiếng thở dài.
Không có binh khí, lại không có canh kình, vậy còn đánh cái gì.
Thắng thua đã rõ. Quả nhiên, không phải học viên nào của Nhất Nguyên viện cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
Hai người Lãng Thất, Châu Kham lúc này cũng đã đứng dậy, ánh mắt sắc như dao, hai người rõ ràng cũng bị Sở Trực đánh lộ chân hỏa.
Mặc kệ bây giờ Sở Trực nhìn trông có phải nó mạnh hết đà hay không, chỉ cần Sở Trực không nhận thua, bọn họ không để bụng cho Sở Trực một kích trí mạng.
Sở Trực nhìn chuôi kiếm trong tay, cười miễn cưỡng.
“Kiếm không phải kiếm tốt, nhưng hy sinh cũng không sợ. Sở Trực tôi, tuy không phải cường giả, nhưng cũng có một cỗ nhiệt huyết.”
Xoay tay ném chuôi kiếm xuống đất, lúc này Sở Trực bỗng thở ra một hơi, sau đó nhắm hai mắt của mình lại.
Không ai biết hắn ta đang làm gì?
Cửu Thiên nhìn thấy động tác nhỏ trên tay Sở Trực, hắn vuốt nhẹ nhẫn của mình.
Hai người Lãng Thất và Châu Kham từng bước đi tới gần Sở Trực.
Bây giờ bọn họ có chút không hiểu Sở Trực đang giả bộ hay là thật sự từ bỏ phản kháng, một lòng cầu chết nữa.
Có điều, cẩn thận thì hơn, hai người vẫn nguyện ý tin cái trước.
Đợi khi bọn họ chỉ còn cách Sở Trực 5 bước chân, Lãng Thất bỗng ra tay.
Di Quang Kiếm Pháp, Vân Thiểm!
Kiếm như ánh sáng, tới trong nháy mắt.
Lúc này Sở Trực đột nhiên khẽ động người, trên người lóe sáng một chút canh kình.
Một đạo hoa văn giống sóng nước khiến canh kình của hắn ta tăng lên. Sau đó, cả người Lãng Thất không theo khống chế chuyển hướng, lao thẳng về phía Châu Kham.
Vốn Châu Kham yên lặng đợi cũng kinh ngạc, hắn ta thật sự không ngờ, kiếm của Lãng Thất lại lao về phía hắn ta.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Châu Kham chỉ kịp vận chuyển canh kình, chặn một phần xung kích.
Nhưng kiếm của Lãng Thất vẫn phá canh y của hắn ta, đâm vào người của hắn ta.
Vô số học viên lập tức sửng sốt thốt lên!
“Làm cái gì vậy?”
“Tự tàn sát sao?”
“Học viên của Thanh Kiếm viện là đồ ngu sao?”
Lúc này nổi lên tiếng la hét, vang vọng không dứt.
Huyền Chân sự tôn, Mộng Vân sư tôn đều giật mình đứng dậy. Ánh mắt giống như hai mũi tên sắc đâm vào người Sở Trực.
Lúc này Sở Trực còn trợn mắt, canh kình trên người lại thu liễm lại.
Lãng Thất hoảng hốt thu hồi kiếm của mình, Châu Kham đau đớn kêu một tiếng, tức giận nhìn Lãng Thất nói: “Anh điên rồi sao?”
Lãng Thất lùi lại mấy bước, xua tay nói: “Không phải tôi cố ý. Là cậu ta, là cỗ lực lượng kỳ lạ trên người cậu ta hút kiếm của tôi.”
Châu Kham lập tức nhìn sang Sở Trực. Sở Trực đứng yên lặng ở đó, nhìn trông như người vô tội, bình tĩnh như nước
Châu Kham bước tới, hắn ta thật sự có chút không tin lý do của Lãng Thất lắm.
Hắn ta phải tự mình thử, xem tên nhóc của Nhất Nguyên viện này có thật sự có tà chiêu hay không, hay là Lãng Thất căn bản đang lừa hắn ta.
Một kiếm xuất ra, Châu Kham chém vào người Sở Trực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất