CHƯƠNG 386
Bước chân của Lãng Thất hơi sai lệch, kiếm trong tay nhanh tới mức khiến người khác căn bản không nhìn thấy, mỗi một đạo kiếm khí bay tới trước mặt hắn ta, đều trực tiếp biến mất. Giống như bị hư không nuốt chửng.
Mà biểu hiện của Châu Kham càng thêm khoa trương, mỗi khi có kiếm khí tới trước người của hắn ta vậy mà sẽ tự vòng qua.
Giống như những kiếm khí này mọc mắt, không bay về phía hắn ta.
Sở Trực mắt thấy tuyệt kỹ của mình dễ dàng bị phá, vội vàng xoay kiếm, trận bát quái mười sáu chữ chân ngôn dưới chân hiện ra, Sở Trực bày ra tư thế liều mạng.
Sau đó, lòng bàn chân giẫm mạnh, mượn lực phản chấn, lao về tới trước mặt Lãng Thất.
“Giết!”
Kiếm hạ, mười sáu chữ chân ngôn ẩn chứa kiếm khí cuồn cuộn, cũng giết ra.
Cơ thể của Lãng Thất biến mất, cái xuất hiện ở trước mắt mọi người lại là không gian vặn vẹo, đó là kiếm pháp nhanh tới cực điểm, tạo ra sai lệch về thị giác.
Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, canh khí trong cơ thể chuyển hóa thành thần hồn chi lực truyền vào trong mắt, lúc này mới nhìn rõ động tác của Lãng Thất.
Nhanh! Thật sự quá nhanh!
Mỗi kiếm của hắn ta vậy mà đâm theo quỹ tích của thiên địa chi lực dao động, về căn bản không chịu bất cứ ngăn cản của thiên địa chi lực.
Cái này cần ngộ tính mạnh cỡ nào, thiên phú cao cỡ nào.
Cửu Thiên cũng ngây người, thì ra kiếm pháp còn có thể như vậy!
“Di Quang Chi Kiếm, kiếm pháp của Lãng Thất sư đệ đã tiến bộ!”
Huyền Phong cười nói.
Huyền Chân sự tôn ở bên cạnh cũng nhếch miệng cười. Thằng nhóc Lãng Thất này, thiên phú khác đều bình thường. Chỉ là chịu khó, chịu rèn luyện mà người khác
không ngờ tới, không dám nghĩ tới cái gì cả, tới cuối cùng mới luyện thành một bộ khoái kiếm này.
Trên sân, kiếm quang của Sở Trực lập tức bị áp chế. Hắn ta chỉ cảm thấy một kiếm này của mình hạ xuống, không phải đánh trúng một người, mà là một con nhím, một khi chịu công kích thì sẽ tỏa ra gai toàn thân.
Mười sáu chữ chân ngôn, trực tiếp bị đánh tan ánh sáng, ngay cả bản thân Sở Trực cũng chịu xung kích đáng sợ.
Đằng sau, không biết từ khi nào, Châu Kham cũng đã tới.
“Cửu Chuyển Hồi Hồn, nhất chuyển sinh, nhị chuyển diệt, tam chuyển luân hồi, tứ chuyển thiên địa.”
Trong nháy mắt, bên cạnh Châu Kham xuất hiện 4 đạo huyễn ảnh, có gió nổi lên, ngay lập tức, bốn cơn gió lốc xuất hiện ở trong sân.
Gió lốc đáng sợ lao lên trời, lên cao mười mấy trượng.
Ngay cả viện trưởng luôn điềm nhiên xem tỉ thí, đều khẽ mỉm cười: “Công pháp thú vị. Đáng tiếc, lực lượng có hơi lãng phí rồi.”
Thân hình của Sở Trực lập tức bị hai cỗ lực lượng của Lãng Thất bao trùm.
Kiếm quang và gió lốc đều khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu, cơ thể đều sắp bị hai cỗ lực lượng này hoàn toàn xé ra.
Tất cả các học viên đều ngưng thần nhìn, không phải là kết thúc như vậy chứ.
Công pháp của hai người Thanh Kiếm viện và Phiêu Miểu viện thật sự rất mạnh.
Sợ rằng một đánh một, cũng không sợ bất cứ cao thủ của học viện nào, một kích liên thủ của hai người, nhìn tình hình này cũng khiến người ta run sợ.
Đột nhiên, trong gió lốc có ánh sáng sáng lên.
“Hây!”
Một tiếng gầm vang lên, giống như mang theo lực lượng vạn câu, vậy mà phá gió lốc. Cùng lúc đó, thân hình của Lãng Thất cũng bay ra theo, như bị cự chùy đập trúng, trước ngực lõm xuống.
Mộng Vân sư tôn và Huyền Chân sự tôn đều khẽ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất