CHƯƠNG 383
Đào hoa tam thiên kiếm, nhất tự xuyên vân.
Phù phong kiếm pháp, trảm khí.
Một thanh mộc kiếm, một thanh tinh canh thiết kiếm xuyên thẳng qua cơ thể của Hàn Liên.
Một đâm vào vai, một đâm vào ngực phải.
Tuy không phải là vị trí chí mạng nhưng cũng đủ để một vị võ giả bị trọng thương.
Trận đấu kết thúc rồi!
Gần như tất cả học viên đều nghĩ như vậy, bị người khác đâm xuyên như thế thì sao mà còn đủ năng lực tác chiến được.
Cứ tưởng Hàn Liên còn muốn phóng đại chiêu gì cơ. Cảm xúc là thứ khiến ánh mắt hắn ta biến thành màu đỏ và hồi phục khí tức thôi. Chiêu này trông ngu ghê.
Khi không ít đệ tử của Thanh Kiếm viện và Phiêu Miểu viện định hoan hô thì trong nháy mắt, bọn họ lại há miệng không dám tin.
Hàn Liên đột nhiên cử động, Bích Thuỷ trường kiếm chợt hoá thành hai đạo huyết quang khoá chặt Lữ Thanh và Mộc Phiên.
Chớp mắt, canh kính trên người cả hai như bị ăn mòn, khói trắng dần bốc lên.
Một huyết đàm xuất hiện dưới chân cả ba, rồi lan rộng ra. Huyết đàm đỏ chót, rõ ràng là màu đỏ cực kỳ đáng sợ nhưng không hiểu sao lại có vẻ trong suốt, khiến mọi người cảm thấy rất sạch sẽ.
“Đây chính là hình dáng thật của Bích Thuỷ trường thiên kiếm, bích thuỷ đầm!”
Sở Chính sư huynh lẩm bẩm.
Lời hắn ta nói lọt vào tai của Sở Trực và Cửu Thiên khiến hai người khó hiểu.
“Hình dáng thật của Bích Thuỷ trường thiên kiếm? Sao đệ chưa từng nghe qua.”
Sở Trực hỏi.
Sở Chính nói: “Đệ có từng nghĩ tới chuyện, tại sao sư tôn chưa từng trao cho chúng ta bất kỳ món binh khí nào mà lại đưa cho Hàn Liên một thanh Bích thuỷ trường thiên kiếm không?”
Sở Trực kinh ngạc lắc đầu.
Sở Chính nói tiếp: “Là vì năng lực của Hàn Liên và chúng ta không giống nhau. Sư tôn vẫn giấu kín như bưng thông tin về gia tộc của hắn, chắc hẳn hắn chính là đệ tử của thế gia cổ võ, trong người có chứa huyết mạch võ cổ. Tu luyện lực huyết mạch, có ngoại lực dẫn dắt là tốt nhất. Sư phụ đưa Bích thuỷ trường thiên kiếm cho hắn chắc chắn là vì công pháp của gia tộc Hàn Liên sư đệ tương thích với Bích thuỷ trường thiên kiếm, có thể gia tăng sức mạnh. Hôm nay chứng kiến, quả nhiên đúng là như thế.
Cửu Thiên và Sở Trực đều bừng tỉnh.
Công pháp gia truyền! Xem ra Hàn Liên sư huynh thật sự có bí mật.
Nhưng ai mà không có chút bí mật chứ?
Ba người đồng thời cười rộ lên. Trên sàn đấu, Hàn Liên đã hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Huyết đầm dưới chân dần nuốt chửng Lữ Thanh và Mộc Phiên. Dù hai người có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được
Cơ thể hai người dần chìm xuống huyết đàm, canh kình trên người cũng tan thành mây khói. Hai người chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút năng lượng nào, hiển nhiên là đều bị huyết đàm hút sạch, còn ánh sáng trong mắt Hàn Liên càng lúc càng rực rỡ.
Mộng Vân sư tôn đứng lên, ánh mắt bà ta sáng quắc, bà ta truyền âm với Huyền Chân: “Huyết khí nặng như thế, võ kỹ ma tu sao?”
Huyền Chân lắc đầu nói: “Không phải, huyết khí của võ kỹ ma tu tàn nhẫn hơn rất nhiều, hẳn là huyết mạch chi lực. Tuy không hoàn hảo nhưng rất mạnh. Mộng Vân, viện trưởng đang ở đây, bà đừng kích động.”
Mộng Vân không cam lòng ngồi xuống, lúc này, trên sàn đấu, Lữ Thanh và Mộc Phiên đã bị chìm tới cổ.
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, công pháp thật đáng sợ, hệt như mãnh thú ăn thịt người. Cứ nhìn khuôn mặt trắng bệch như người chết của Lữ Thanh và Mộc Phiên là biết ngay.
Cuối cùng, Lữ Thanh không chịu nổi nữa, hắn ta hét toáng lên: “Ta nhận thua!”
Hàn Liên bình tĩnh liếc nhìn hắn ta rồi phất tay, Lữ Thanh từ huyết đàm bay lên, toàn thân vô lực ngã ra đất.
Mộc Phiên vẫn còn cắn răng kiên trì, bỗng nhiên, trong miệng hắn phun ra một đạo canh kình.
Đạo canh kình kia ngắm rất chuẩn, khiến ngực Hàn Liên lại có thêm một lỗ nhỏ, suýt nữa là xuyên qua tim hắn ta.
Nhưng Hàn Liên như không cảm nhận được, hắn ta bình tĩnh nhìn Mộc Phiên, vết thương người lập tức liền lại. “Lực hồi phục nghịch thiên gì thế! Ngươi là dã thú sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất