Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 

Giang Nguyên thở dài nói:   

 

- Chính là bị tôi ăn hết nhẵn... Nếu không thì tại sao tôi còn phải tìm cô vay chứ?   

 

Rõ ràng phía Tôn Diệu Nguyệt đã ngẩn ra rồi:   

 

- Ăn hết rồi!!! Cậu ăn sống luôn ấy hả? Sao có thể thế được? Linh dược trong viện của các người... Cũng không phải chỉ có một chút? Sao cậu có thể ăn hết được?   

 

- Nhiều linh dược như vậy, nếu cậu ăn hết rồi, sao còn chưa no nổ chết thế?   

 

Giang Nguyên biết giải thích vấn đề này cũng tương đối khó khăn, cho nên nói thẳng luôn:   

 

- Chuyện này cô cũng không cần quản đâu. Dù sao đúng là tôi đã ăn hết rồi, giờ còn chưa đủ nên muốn vay cô!   

 

- Hơn nữa nếu tôi muốn gạt cô thì dù sao cũng không thể dùng lý do như vậy đúng không?   

 

Nghe thấy lời này, Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Quả thật... Nếu lấy lý do đó đi gạt người thì đúng là não có vấn đề rồi!   

 

- Tôi nói này, Thiên Y viện của các người và Cổ Môn chúng ta là địch thủ ngàn năm... Đường đường cậu là thường ủy Viện ủy hội Thiên Y viện, không ngờ lại mở miệng mượn linh dược của Sơn trưởng Cổ Môn... Chuyện này truyền ra, chắc chả cần cậu nhắc, viện trưởng của các người sẽ xử cậu luôn chứ hả?   

 

Nói tới đây, dường như Tôn Diệu Nguyệt nghĩ tới điều gì, không nén nổi vỗ bàn phá lên cười:   

 

- Còn cả Lưu Mộc Dương Giám sát bộ của các người nữa, chắc nhất định sẽ gán cho cậu tội danh thông địch rồi?   

 

- Quên đi, quên đi... Cô nói là có cho mượn hay không đi? Việc này cho dù viện trưởng của chúng tôi có biết cũng không làm gì được tôi!   

 

Giang Nguyên căm tức nói.   

 

Nghe thấy giọng nói của Giang Nguyên đầu bên kia đã bắt đầu có chút căm tức, rốt cục Tôn Diệu Nguyệt đứng đắn lại, nghiêm chỉnh nói:   

 

- Lần trước tôi cho cậu mang Tế Thế Đỉnh đi, cậu vẫn còn thiếu tôi một ân tình không nhỏ chưa trả đâu!   

 

- Được được... Đến lúc đó lại trả một thể? Chẳng lẽ cô còn sợ tôi quỵt nợ sao?   

 

Giang Nguyên hừ một tiếng nói.   

 

- Hắc... Tôi còn ước gì cậu nợ thật nhiều vào. Đến lúc đó lại tìm tới viện của các người... Ngẫm lại cảnh tượng đó thật khiến người ta vui vẻ mà...   

 

Tôn Diệu Nguyệt vừa cảm thán, vừa nói tiếp:   

 

- Được rồi... Cậu muốn mượn thuốc gì?   

 

- À... Thuốc đại bổ nguyên khí là được rồi!   

 

Giang Nguyên nói thẳng.   

 

- Thuốc đại bổ nguyên khí là được?   

 

Tôn Diệu Nguyệt trừng mắt, nghi hoặc nói:   

 

- Thế thì đơn giản... Cậu cần bao nhiêu?   

 

Giang Nguyên không chần chừ, nói:   

 

- Càng nhiều càng tốt!   

 

- Càng nhiều càng tốt?   

 

Tôn Diệu Nguyệt ngạc nhiên kêu một tiếng, rốt cục nói:   

 

- Thế rốt cục là bao nhiêu?   

 

- Chính là càng nhiều càng tốt đấy... Cô cho mượn được bao nhiêu thì tôi đều cần cả!   

 

Giang Nguyên nói rất khẳng định:   

 

- Đúng là càng nhiều càng tốt đấy!   

 

- Phù...   

 

Nghe thấy lời này, Tôn Diệu Nguyệt cũng phải thở mạnh một tiếng, trầm mặc một hồi mới nói:   

 

- Cậu ăn thật đấy à?   

 

- Đúng... Thật sự là tôi ăn đấy!   

 

Giang Nguyên cười khổ nói.   

 

- Có thể trả lại không?   

 

- Có thể trả!   

 

- Có lãi không?   

 

- Có lãi!   

 

Nghe thấy Giang Nguyên xác nhận xong, Tôn Diệu Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó nhíu mày cười nói:   

 

- Tốt lắm... Chẳng qua tôi còn có một điều kiện!   

eyJpdiI6IldidVgyM0hacnJ4MzQxVzJuTXZtVGc9PSIsInZhbHVlIjoiMHhrUkhwRDRaUk9kY3VNTTRYc3A3aHIwYjBibGxRRzlONk1DSUJocTRqUXBJUnp1YWlOXC95SnRBSVVQSmQzYWsiLCJtYWMiOiI3NDI2N2E1ODkxNmVhNTAxYzgyNmJlNDliNzY2ZDAxYzc5NTMzZTE1NmYxYzBjYWY0MGYwNWRmMTJjNDE5MWM2In0=
eyJpdiI6IlorUkhOM25wOHRvK1pHQkU0SWhhXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh2NkpIUHg4Qm82NitpbGhCYkR3M3d6RmFqdnZsMVdZYWdHNlU3ME5tQVNLS1Z4XC9cL0xsM3I4bFFRdFdEeGhUcmFkV1pXQ1JucmtPSDNlaFwvOUdtZEcwZ3hQREcycUFSMkgxN0FSa3I0cmVlM1p3RjhEMHYyWWdpYWY0dnBMYzl1bGVPOGR3YkRpM2xjeE5JcSsySXdQZz09IiwibWFjIjoiNDI1YWRlMGU1NWMyZmFlNTBiMzEzMGI4NDM3OTM0MDY4Zjc0NzU3ZjIzY2MxOTRlNDdkNDM3MmFhMjE5OTY2YSJ9

- Cậu phải cho tôi vào trong động xem một chút...

Ads
';
Advertisement