- Linh dược trong viện không phải đã không còn nhiều sao? Giang Nguyên định đi đâu chuẩn bị linh dược đây?
Phó chủ nhiệm Lý nhìn về phía Hoàng Văn Hiên bên cạnh, nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ lần này vườn thuốc trong viện tăng năng suất nhiều sao?
- Không thể nào... Nếu có thể tăng năng suất nhiều như vậy thì viện trưởng đã gửi cho thường ủy Giang từ lâu rồi!
Hoàng Văn Hiên khẽ cau mày, lắc đầu nói:
- Cho nên không có nhiều khả năng trong viện lại đưa được thêm linh dược gì tới đâu!
- Vậy thì thường ủy Giang định đi đâu tìm đây?
Hoàng Văn Hiên không nói gì mà lắc đầu, đáp:
- Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai đây...
Nói tới đây, Hoàng Văn Hiên đột nhiên lại nở nụ cười nói:
- Không chừng là gọi điện thoại cho vị sơn trưởng đại nhân kia cũng nên!
- Sơn trưởng đại nhân?
Phó chủ nhiệm Lý ngẩn ra, sau đó bất cười, chẳng qua chỉ cười vài tiếng xong liền lắc đầu, không nói gì thêm nữa.
Lúc này nói đùa để buông lỏng tâm tình một chút cũng không tồi...
Đương nhiên, thật ra nói đùa như thế lại đúng. Đúng là Giang Nguyên lần này đi gọi điện cho Tôn Diệu Nguyệt, Tôn đại sơn trưởng thật.
- Ôi chao... Thường ủy Giang... Không ngờ ngài còn nhớ tôi tôi sao... Tôi còn tưởng rằng ngài bị chôn trong hang đá rồi cơ!
Miệng Tôn Diệu Nguyệt vẫn chua ngoa như trước.
- Ha ha... Suýt nữa bị chôn vùi rồi!
Giang Nguyên bất đắc dĩ cười nói:
- Xem ra công tác tình báo của Cổ Môn cũng không tồi lắm, dĩ nhiên lại biết tôi ở bên trong hang đá!
Tôn Diệu Nguyệt vừa cười nhạt nhìn đệ tử nhỏ có vẻ rất quan tâm, vừa cười khẽ đáp:
- Đương nhiên... Cậu đường đường là một thường ủy của Viện ủy hội Thiên Y viện, nếu chúng tôi cũng không rõ vị trí của cậu... Như vậy thì chẳng phải khiến cậu thất vọng rồi sao?
- Được rồi...
Nghe những lời này của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Nguyên cũng không định nói nhiều thêm với bà ta nữa. Không thể so mồm mép với nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt này được.
Hắn liền nói thẳng luôn:
- Thôi không nói đùa nữa. Tôi tìm cô có việc đây!
- Đương nhiên cậu tìm tôi là có chuyện rồi, nếu không thì gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nói:
- Nói đi, có chuyện gì?
- Chuyện này... Cô có thể cho tôi mượn ít linh được từ thượng phẩm trở lên không?
Bản thân Giang Nguyên cũng cảm thấy hơi đỏ mặt.
- Hả?!!!
Rất rõ ràng là Tôn Diệu Nguyệt cũng không kịp phản ứng. Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngạc nhiên nói vào điện thoại:
- Đây là cậu đại biểu cho Thiên Y viện hay là đại biểu cho bản thân?
- Khụ khụ... Đương nhiên là đại biểu bản thân tôi rồi!
Giang Nguyên cười khan nói:
- Nếu đại biểu cho viện thì viện trưởng của chúng tôi phải tự ra mặt chứ?
- Cậu?!
Tôn Diệu Nguyệt nghi hoặc một chút, sau đó thất thanh nở nụ cười:
- Sớm nghe nói trong viện các người thiếu thuốc...
- Đúng... Bị tôi ăn sạch rồi!
Giang Nguyên cũng không giấu diếm, nói thẳng luôn.
- Hả? Thật đấy à?
Tôn Diệu Nguyệt bật cười, đang định nói, đột nhiên cảm thấy không đúng, nghi hoặc hỏi:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất