“Vậy lên xe đi!” Lâm Khả Hân nói.
Lê Vân Văn vội nói: “Vậy vậy cái gì, làm phiền gửi ít tiền trước đi!”
“Hừ!” Lâm Khả Hân hừ lạnh một tiếng, nói: “Uổng công anh và anh ta trông giống nhau, đúng thật là trong mắt chỉ có tiền.”
Cô ta nói xong, lôi một cái phong bì ra ném cho Lê Văn Vân, bên trong có năm cọc tiền! Tất thảy là năm mươi nghìn, không nhiều không ít!
Lê Văn Vân cười ha hả, nói: “Chúc hai người thuận lợi!”
Sau khi đưa mắt nhìn theo hướng bọn họ rời đi, Lê Văn Vân cảm thán một tiếng, vẫn nên quyết định để Lý Thu cầm số tiền này về nhà trước. Cầm số tiền đó trong tay đi làm khá nguy hiểm.
Đây con mẹ nó chính là một số tiền lớn đấy.
Tốc độ của Lý Thu phải nhanh một chút, hiện giờ Lê Văn Vân vẫn chưa khôi phục chân khí lại, hơi lực bất tòng tâm.
Sau khi Lý Thu cầm số tiền này quay về mới quay lại bên quán bar này lần nữa, hai người bắt đầu ca làm như bình thường!
Mà ở một nơi khác, Lâm Khả Hân chở Cố Bạch, cô ta trầm giọng nói: “Tôi không biết người bạn kia của anh đã nói rõ với anh hay chưa. Tên đàn ông cứ dây dưa với tôi tên là Nato, sau khi anh ta biết anh là bạn trai của tôi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh. Cha của anh ta là đầu sỏ của thể lực hàng đầu khu phía Tây.”
“Không quan trọng, không quan trọng” Cổ Bạch cười ha ha, nói: “Có thể trở thành bạn trai của mỹ nữ như cô, có chết không hối tiếc! Nếu như có thể hợp tình hợp lý trở thành bạn trai của cô thì thật tốt!”
“Đó là chuyện không thể.” Lâm Khả Hân thản nhiên nói: “Tôi đã có người trong lòng rồi.”
Cố Bạch sững người, sau đó nhếch miệng hỏi: “Không biết người cô thích là ai? Anh ta rất ghê gớm à?”
“Đương nhiên!” Lâm Khả Hân nói: “Năm năm trước, tôi vừa thấy đã yêu anh ấy, anh ấy đã từng là Thánh chủ của khu Tội Ác, chỉ một trận chiến đã tiến vào siêu cấp. Chỉ tiếc là sau trận chiến đó, anh ấy cũng rời khỏi khu Tội Ác.”
Nghe đến đó, trong lòng Cổ Bạch câm nín, mẹ nó, đây chẳng phải đang nói đến Lê Văn Vân hay sao?
“Anh ta đã rời khỏi nơi này rồi, cô có thích anh ta cũng chẳng ích gì!” Cố Bạch nói: “Nếu không cô từ bỏ đi, suy nghĩ về tôi một chút.”
Lâm Khả Hân lắc đầu nói: “Anh không hiểu, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ nghĩ cách rời khỏi thành phố này, đến Người Gác Đêm tìm anh ấy. Anh biết Người Gác Đêm mà nhỉ, anh ấy là vũ khí mạnh nhất Người Gác Đêm Hoa hệ..”
Lâm Khả Hân thuộc như lòng bàn tay, kể lại, trong ánh mắt đang tỏa sáng.
Một lúc sau, cô ta lái xe đến khu vực gần trung tâm thành phố, dừng lại trước của một nhà hàng.
Cố Bạch xuống từ bên cửa ghế phụ, chủ động mở cửa xe giúp Lâm Khả Hân.
Sau khi Lâm Khả Hân xuống xe, cô ta ngẩn người, vì cô ta phát hiện Cố Bạch chủ động ôm eo cô ta!
Cô ta không nhịn được mặt đỏ ửng, nói: “Anh làm gì thế?”
“Nếu là bạn trai cô thì phải giả vờ giống một chút chứ, nếu không người khác sẽ không tin. Cô cũng chủ động một chút đi, đừng có ngại!” Cố Bạch nói.
Lâm Khả Hân thầm mắng trong lòng hai câu, nhưng vẫn chủ động khoát tay Cố Bạch, hai người đi vào nhà hàng.
Nhà hàng này được tính là một nhà hàng khá cao cấp ở khu Đông. Vốn đang là thời gian ăn tối nhưng cả nhà hàng không có được mấy người.
Chỉ có ở vị trí chính giữa, có một cái bàn, trên cái bàn đó có một người đang ngồi, phía sau anh ta có hai hàng người đang đứng.
Tuổi của anh ta không lớn, mái tóc được chải chuốt bóng mượt, toàn thân mặc âu phục, đi giày da, trông dáng vẻ như một công tử văn nhã.
Nhưng ánh mắt của anh ta khi vừa nhìn thấy Lâm Khả Hân và Cố Bạch, vẻ mặt của anh ta liền trở nên u ám khó coi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất