Hầu kết của lưu Chính lăn lộn, giọng nói khàn khàn: "bỏ tay ra!"
Lâm Thanh Thanh lắc đầu, làm sao cô ấy có thể đồng ý được? Đứng trần truồng trước mặt Lưu Chính như vậy, để anh chỉ ngắm nghía ư ?
Sự phản kháng của cô chắc chắn đã khơi dậy ham muốn chinh phục của người đàn ông trong Lưu Chính.Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh Tiến đến trước mặt Lâm Thanh Thanh dùng bàn tay to khoa lấy cằm cô,buộc cô phải nhìn anh: "Thanh Thanh, nhìn anh đi, anh là chồng em! anh có thể nhìn cơ thể em."
Lâm Thanh Thanh vẫn lắc đầu, cô có chút sợ hãi nhìn Lưu Chính . Đôi mắt cô ngập đầy sương mù, Lưu Chính đang đứng trước mặt lúc này có chút xa lạ, anh lúc này và anh của hai ngày trước cứ như hai người khác nhau vậy. Ngay cả ở đêm tân hôn,anh cũng không bức bách cô như vậy.
"Tại sao? Anh đã làm gì để khiến em ghét anh như vậy?"
Khi Lưu Chính cưới cô, anh cho rằng cô cùng lắm sẽ không thích anh mà thôi lại không ngờ rằng cô sẽ ghét anh.
Lâm Thanh Thanh chỉ biết lắc đầu, nước mắt trong mắt cô cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà trào ra, biến thành những hàng nước mắt, lăn xuống, lạc chắc rơi trên mi bàn tay của Lưu Chính .
Những giọt nước mắt nóng hổi đáo thiêu đốt mủ bàn tay anh,trong lòng Lưu Chính run lên, hay tay bắt lấy cánh tay cô, cúi đầu tựa vào trán cô, khàn khàn nói: "anh phải làm sao mới có thể khiến em tiếp nhận anh bây giờ?"
Từ đầu đến cuối Lâm Thanh Thanh chỉ biết lắc đầu nước mắt lăn dài trên khuân mặt Thanh thuần của cô .Cô không biết Lưu Chính đang nói
gì nữa,cũng không biết anh muốn làm gì .
Lưu Chính chỉ cảm thấy cô lắc đầu chính là cự tuyệt,cô không tiếp nhận được những thứ thuộc về anh,cô không thể nhận ra...
Có phải là cô đã bắt đầu ghê tởm anh rồi không .
Rốt cuộc, Lưu Chính chẳng thể đối mặt với đôi mắt vô tội kia của cô nữa rồi,vì vậy anh cúi đầu hôn cô một cách mạnh liệt.
"Ừm ... môi anh áp mạnh lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô .
Môi cô thật mềm mại,giống như con người của cô vậy,mềm mềm mại mại,một khi đã dính vào thì không muốn dời ra ,chỉ muốn há miệng cắn một ngụm rồi nuốt xuống ...
Lâm Thanh Thanh đau đớn chịu đựng sự xâm lược của anh. Anh chỉ biết hung hăng mà cướp bóc chứ chẳng còn chút dịu dàng ân cần nào dành cho cô như lúc trước cả .
Lâm Thanh Thanh đau, nhưng cô không giám chống cự, cô sợ ...
Vốn dĩ trước khi kết hôn, cô rất sợ Lưu Chính, giờ phút này, tất cả nỗi sợ hãi trong cô đều được giải phóng, cô giống như một con thỏ đang sợ hãi, để mặc cho anh khống chế mình.
LuuyChính chà đạp đôi môi mềm mại của Lâm Thanh Thanh mà chẳng chút bận tâm suy nghĩ của cô. Lòng bàn tay to lớn của anh lướt trên vòng eo thon thả mềm mại của cô, làn da nơi đó bị bàn tay thô ráp của anh làm cho ửng đỏ. Thân thể mềm mại của cô luân có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng ác ý của anh.
Anh cố đè nén dục vọng thú tính trong người, dùng lòng bàn tay xoa nắn đầu của cô. Bầu vú của Lâm Thanh Thanh hồng hào lại sừng sững, tràn đầy sức đàn hồi của thiếu nữ, trước giờ anh chưa từng biết đôi vú mà phụ nữ dùng để cho con bú lại quyến rũ đến vậy.
Lưu Chính hơi dùng sức xoa nắn đôi vú của cô, khiến Lâm Thanh Thanh đau đến rên rỉ ra tiếng.
Lưu Chính cuối cùng cũng chịu buông mỗi cô ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đã bị anh mút đến sưng đỏ lên, trái lại mang theo một cảm giác gợi cảm khác.
"Ngực của em thật đẹp, thẳng tắp, lại vừa đủ để niết trong tay anh." Lưu Chính si mê xoa nắn
Đôi vú của cô khiến cô cắn môi nhíu mày. Đôi môi vốn Hồng nhuận bị cô cắn đến trắng bệnh.
"Đừng cắn, anh sẽ đau lòng. .." Lưu Chính nhìn cô dù đau đớn vẫn cố chịu đựng chứ không chịu phát ra âm thanh thì trong lòng anh cảm thấy buồn bã. Chẳng lẽ cô chưa từng cảm thấy những cảm giác mà anh mang lại cho cô là vui sướng sao?
Lưu Chính hôn lên mặt cô, từ từ hỗn xuống lướt qua chiếc cổ trắng ngần, rồi đến bộ ngực kêu hãnh, lại trượt xuống dưới vùng bụng phẳng lì của cô, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh muốn nơi này dựng dục một sinh mệnh nhỏ chị thuộc về hai người .
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất