Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

Nếu lỡ như cô là một người phụ nữ đàng hoàng thì sao? Sẽ thế nào nếu cô trộm hết những thứ này rồi bỏ trốn? Nếu chính chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này ư? 

Anh quá tin tưởng cô. 

Lâm Thanh Thanh có chút sợ hãi đối với sự tin tưởng này: "số tiền này đều là của anh cả, anh nên tự mình giữ nó mới tốt." 

Lưu Chính cau mày,anh đã chẳng hay giữ lại mà đem hết của cải của mình bày trước mặt cô. Nhưng tại sao cô bộ dạng cự người ngàn dặm này vậy ? 

Không, cũng không thể nói là cự người ngàn dặm được, mà là cô tựa hồ như chẳng thèm để ý đến những thứ này của anh. 

Rút cuộc thì em muốn gì? Lưu Chính hỏi cô. 

Hả? Lâm Thanh Thanh không hiểu ý anh. 

"Thanh Thanh, những gì tôi có thể, tôi đều sẽ cho em hết. Em còn muốn cái gì nữa thì cứ nói cho tôi biết, tôi có thể cho thì nhất định đều sẽ cho em." 

Lâm Thanh Thanh vô thức trả lời: "em không cần. Em không cần gì cả, em cũng không phải vì những thứ này mà gả cho anh. Nhưng nghe vào tai Lưu Chính thì lại thành cô chẳng thèm để ý đến chúng, cô chỉ là không thích chúng mà thôi. 

Hầu kết của Lưu Chính trượt lên trượt xuống, trong mắt anh ngập tràn sự thất bại. Anh sẵn sàng cho cô tất cả những gì anh có thể nghĩ ra, vì 

sao cô lại chẳng thèm đoái Hoài đến chút nào vậy? 

"Thanh Thanh." Lưu Chính đột nhiên gọi tên cô. 

Lâm Thanh Thanh ngước mắt lên, lưu chính nắm lấy tay cô, đặt lên ngực. Cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh. 

"Cả mạng tôi đều có thể cho em." Lâm Thanh Thanh bị lời anh nói làm cho trái tim rung lên, cả lòng ngực cũng đều chấn động. Cô khiếp sợ nhìn Lưu Chính, vẫn không nhận ra ý anh. 

"Em đừng không cần.." Lời nói của anh tràn ngập cầu xin cùng bi thương. 

Lâm Thanh Thanh không thể nếm được mùi vị trong lời nói của anh, giây tiếp theo anh cúi đầu ngẫm lại môi cô, mút thật mạnh. 

"Ừm ..đừng .." Thanh Thanh dùng sức đẩy anh ra: "bây giờ là ban ngày.." 

"Ban ngày không thể làm em sao?" 

Tay Lưu Chính mò tới bên hông cô,vén vạt áo của cô lên rồi sờ soạng tiến vào. 

"Không ... chỉ là vừa mới làm tối qua sao, sao anh lại muốn nữa rồi?" 

Hai tay Lưu Chính leo lên ngực cô,cách áo lót xoa xoa thịt vú của cô : "Trước đây anh thường thấy em mặc váy sao kết hôn với anh xong thì lại không mặc nữa rồi." 

Đều ở trong cái Dương bên dưới khó lấy. Trước đây khi cô còn đi học không cần làm ruộng làm việc nên có thể mặc mấy cái váy đẹp đó. Cô vốn tưởng rằng gả cho Lưu Chính thì chắc hẳn là phải theo anh xuống ruộng làm đồng, thế nên đều cất hết mấy cái váy đó đi rồi. 

"Em ghét anh lắm à?" Lưu Chính hỏi cô. 

Lâm Thanh Thanh lắc đầu. 

Lưu Chính không biết đây là thật hay là giả, nhưng cho dù có là giả đi nữa thì anh cũng nguyện Ý tin tưởng. 

Anh yêu cô, yêu đến tận xương tủy. 

Yêu nhiều đến mức không thể tự kiềm chế được bản thân mình, cho dù cô có hận anh, anh cũng sẽ dùng cách này để biến cô thành người phụ nữ của mình. 

Giờ cô có hận anh thêm một chút nữa thì có sao? 

Một khi con thú ti tiện này thoát khỏi sự không chế thì sẽ chẳng dễ gì nhốt nó lại vào lòng. Lưu Chính đã thả con quái thú trong tự sâu đáy lòng mình ra rồi thì dĩ nhiên là không còn cách nào để dễ dàng nhốt lại nữa. 

Anh vươn tay cởi nút áo sơ mi của Lâm Thanh Thanh, cái áo trên người cô tụt xuống,lại cởi khuy áo ngực của cô, đôi vú trắng hồng của thiếu nữ nhảy ra, đứng thẳng ngạo nghệ trước ngực cô. 

Lâm Thanh tay đỏ mặt khoanh tay trước ngực nhầm che lại cảnh Xuân lỗ liễu,cô cắn môi, khuân mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ: "Lưu Chính... cô không hiểu Lưu chính muốn làm gì." 

"Quần cũng cởi ra đi" Anh không nhịn được mà nói. 

eyJpdiI6ImtTM1wvSG43Vm5xTEx0M3JLWmdCblwvdz09IiwidmFsdWUiOiJ3Q2hBRllMV2FZNkpWSkdiQVlvam1Jbk5lb0NPVFNYNUpCSDRsYWV4cExCenRvMzdJSEgzZk9LXC83QktoU09ZMHQ4ZG92dHVLSHFCb2xpU3NUTEJHUk9MdUJOWCtyVFg0UlJDNGVlXC9peDhuXC9FVk00dWZzTU00WENYVGxjRmN3SlZoXC9jMUVCUGZseFhheThVckR1aHJTXC9VZ1RHMExTN0pCeXpaVnhQa3d0d21GdHFqYzBcL3dqc1I3T2JQb3hXY0VrOHdiZmkzWFU5ZndtSW1JSzNiU1NRVDJKWVVPcEY4OXhjNzJ0RWthWUdJM29lUlZXdnpPMHBWcVJsZFNcL0JQNm5uazZhNXVHYXkyNUx0WWxMZFIzNkFcL0lBcGZjXC9pMnhLWVQ1VkxXVEpaeVMxeXQwbjRkd3V2T3FaVFBOR1VSVkkzT01nU1Zsdldac0J4VG1pQk1cL1wvSExTMnZ3OTd0RkZkM0w4WXAyazZaUno2bE9vV0NqclB4RlhTbGhERjNjbktubXQ5SjdaMXhNQVJUaEIrNlBNQnc9PSIsIm1hYyI6IjVkZjIzYmIyNGY3ODRhOTE1MDEyNjBhNmJlZjk0ZjA4ODcxNzExZGI0MDZiYWY3YjI1Yjg3OWZmNDFiZWM3NDkifQ==
eyJpdiI6ImE2K2FOQjhvMk93RnlsY1wvOGM3aVBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlmMHF1OGlSVmJIVWwxSUV4TWI4UmdGWnJ3dXlkZ015TjlLdFRkY0NFazd2c0ZuYjhPOE5YZUJRd1dZNVwvT1pac1I5aE54djNnRklITXYxNER5ZlVaVFFhVFp3NWdDXC9lK2I5U05FWVJsTmVGQ3RvUXBNMW9xWVlIZFE5UVNZcjNcL3lwYTRHNmtmUWZcL21XWVdmQ1RMUU1yeUs1T3M1dm1ERVlhclZBdU5ESFhHV1dSQzJCKzdkMHQ5ODVBdDIwaHhnVmIzSkg1MERKWjRtOUhlZUJVdUxFTU5CNHRFUFBHZTJ5Q2lPNjVvRTlqNzRkcG9UajVRZGNwN2NLXC9sdnE5cHBaMHZ3V29uRllJWFwvQnlnYzQwMEYwc2huTktIbTNuWUVUcHZick10T3VkeE1RMHhkV2E0VlFKK0lNQlBnak03IiwibWFjIjoiYWE1NzhmY2I0ZjZkMmNjZjgyYWUzOGY5YWE0NTFkZmY2ZjQzNmI5MjZkMDc2ZTRhYzZmMDYwZTFjZjk5M2RmNCJ9

Cô gái duyên dáng cười hết quần áo đứng ở nơi đó. Anh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cơ thể trần truồng của cô, cô đưa một tay che ngực, tay còn lại luôn vào giữa hai chân, che đi vùng Tam giác không quá rậm rạp của mình ...

Ads
';
Advertisement