Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 105 : “Cuộc Gọi Từ Tình Nhân”.

[.......]

Gần trưa, tại chùa K…..

“Roạt….Roạt…Roạt”

Tư đang cầm chổi rễ quét lá cây ở khoảng sân ngay trước gian nhà dành cho phật tử vào mỗi mùa tu học. Ở bên trong, thầy Lương cũng đang lau dọn sạch sẽ để lấy chỗ nghỉ ngơi, ở lại đêm nay. Quét sân xong, Tư đi vào trong, nhìn thấy thầy Lương đang lau chùi tấm phản.

Tư vội nói :

– Kìa thầy, thầy để đó con lau cho. Thầy cứ ngồi nghỉ đi…Đưa giẻ đây cho con.

Thầy Lương khẽ cười đáp :

– Được rồi, ta với con mỗi người một việc cho nó nhanh. Với lại, từ sáng tới giờ, ta thấy con cũng luôn tay luôn chân, làm hết cái này đến cái nọ. Nghỉ chút đi con…

Tư giặt khăn lại cho sạch rồi lau thay cho thầy, vừa lau Tư vừa cười thích thú :

– Hì hì, có gì đâu thầy….Quét tước, lau dọn cho nhà chùa con cảm thấy vui lắm. Làm chẳng biết mệt gì cả. Trước giờ con không nghĩ đi chùa lại có cảm giác thanh tịnh mà nhẹ nhõm đến như vậy.

Thầy Lương gật đầu :

– Xem ra chuyến đi chùa K lần này bản thân con cũng tìm được “bảo vật” bên trong nội tâm của mình. Đây có thể coi như là 1 loại giác ngộ, vật chất là thứ phù phiếm, nhìn đâu cũng thấy. Còn việc phát tâm, ngộ đạo có những người cả đời cũng không thể tìm được. Nơi cửa chùa thanh tịnh nhất định sẽ giúp con tu tâm, dưỡng tánh….Sau này cũng sẽ hỗ trợ nhiều cho con trong công việc cải táng, an ủi linh hồn người đã khuất, cũng như khiến người sống yên tâm hơn. Tuy con có bàn tay ấm tỏa ra dương khí. Thế nhưng, tính cách của con hãy còn nóng vội, có phần bộc trực, đôi khi làm việc vội vã. Điều này không tốt đối với 1 người làm nghề bốc mộ. Con hãy nhớ, nhặt sót 1 đoạn cốt, xếp sai vị trí của 1 đốt xương cũng có thể gây ra hậu quả khó lường. Tâm càng tịnh, càng tỉ mỉ, cẩn thận bao nhiêu thì phước báu con đem đến cho họ càng nhiều bấy nhiêu.

Tư vâng dạ lắng nghe :

– Con hiểu rồi, cảm ơn thầy…Sau này con sẽ cố gắng nhiều hơn.

Thầy Lương mỉm cười :

– Tốt lắm, cố gắng đi theo ta vài năm…Những gì ta biết về việc bốc mộ, ta sẽ dạy hết cho con. Tới lúc đó, không có ta, con cũng vẫn sẽ tự mình làm tốt công việc này.

Tư hỏi :

– Sao lại chỉ có vài năm ạ ? Mà không có thầy là thế nào ? Thầy tính dạy nghề cho con xong sẽ đuổi con đi hả thầy ?

Thầy Lương vuốt chòm râu bạc, khẽ lắc đầu đáp :

– Khà khà, được rồi…..Có những chuyện không nên nói trước, thiên cơ bất khả lộ mà. Ta năm nay cũng đã 65 tuổi, dù muốn cũng không thể ở bên cạnh con mãi được. Dù sao ta cũng rất vui khi những năm cuối đời lại có được 1 đệ tử ngoan như con. Cuộc đời ta như thế là mãn nguyện rồi.

Tư dừng tay lại, không lau dọn nữa…..Khi nghe thầy Lương nói như vậy, Tư có cảm giác thầy đã tính toán hết tất cả mọi chuyện trong vòng vài năm tới. Bên cạnh đó, thầy Lương dường như còn biết trước số mệnh của mình. Đây không phải lần đầu thầy nói chuyện mà như căn dặn Tư, giống như ngày mai thầy sẽ không còn trên cõi đời này nữa. Điều này làm Tư thấy bất an, lo sợ..

– Thầy, sao mấy hôm nay thầy toàn nói chuyện kiểu làm con lo lắng…..Ông nội con còn sống đến 80 tuổi. Thầy mới có 65 thôi mà…..Có phải bảo vật của chùa K rất khó lấy được phải không thầy ? Lúc tới đây con có nghe thầy nói, nếu miễn cưỡng “tầm bảo” có thể sẽ phải mất mạng. Nguy hiểm như vậy thì mình đừng lấy nữa thầy ạ. Có quý giá đến đâu cũng không quý bằng mạng sống được.

Thầy Lương trấn an Tư :

– Đừng lo, sau cuộc nói chuyện với trụ trì thì ta đã tìm ra cách để lấy được bảo vật rồi. Hơn thế nữa, chuyện “tầm bảo” không đơn giản chỉ là lấy đi thứ đồ vật quý báu, có giá trị lớn…Mà nó còn mở ra huyền cơ trăm ngàn năm khó gặp. Con đường mà ta đang đi dường như đã được ông trời sắp đặt từ trước. Mỗi nơi ta đi qua, mỗi con người mà ta gặp đều mang 1 mối nhân duyên kỳ lạ. Lần này trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng tất cả đều chỉ dẫn cho ta hướng tới chùa K. Thiền sư Không Lộ là bậc cao nhân đắc đạo có những thành tựu lớn lao được ghi vào sử sách. Nhất định, cơ duyên mà thiền sư để lại cho hậu thế gần 900 năm sau sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Nếu tính thời gian thì Không Lộ thiền sư phải sánh ngang cùng thời với sư tổ Liêu Đỉnh. Có được cơ duyên khám phá huyền cơ của những kỳ nhân thiên cổ như sư tổ Liêu Đỉnh hay Không Lộ thiền sư, cho dù có phải bỏ mạng ta cũng vui vẻ chấp nhận.

“Cộc…Cộc…Cộc”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, khẽ bước vào trong là ni sư T.Đ.C, trụ trì tổ đình chùa K….Trên tay ni sư là những quyển sách cổ ghi chép lại toàn bộ lịch sử hình thành chùa K.

– Lương thí chủ, tôi đem sách cùng một số văn tự cổ viết về đức Thánh ngài tới cho thí chủ đây.

Thầy Lương cùng Tư vội bước ra đỡ cho ni sư trụ trì…..Thầy Lương kính cẩn nói :

– Làm phiền trụ trì thế này thật thất lễ quá. Để tôi đến tàng kinh các của nhà chùa đọc là được rồi.

Trụ trì mỉm cười :

– Hôm nay nhà chùa có vinh hạnh được đón đoàn đại biểu bao gồm các đồng chí lãnh đạo trên tỉnh ghé thăm. Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Lương thí chủ nên tôi chủ động đem sách tới. Ngoài ra, trong này còn có 1 vài cuốn sách cổ cũng như văn tự được ghi chép bằng tay của người xưa viết về đức Thánh ngài. Đối với chùa K, đây cũng coi như báu vật, chúng tôi không dám bày ở tàng kinh các. Lương thí chủ xem cẩn thận, giữ gìn cho nhà chùa.

Thầy Lương chắp tay, khẽ cúi đầu đáp :

– Đa tạ trụ trì, Lương tôi xin lấy tính mạng ra đảm bảo sẽ giữ gìn cẩn thận…..Nhất định không làm rách hay hư hại gì số sách cổ cùng những văn tự quý giá này. Cảm ơn quý chùa đã tin tưởng.

Trụ trì chắp tay đáp lễ :

– A di đà phật, Lương thí chủ là người được đức Thánh ngài chỉ đường dẫn lối tới đây. Những gì có liên quan đến ngài chúng tôi sao dám giấu. Cũng đã đến giờ cơm trưa, nhà chùa có chuẩn bị cơm chay cho 2 thầy trò. Mời Tư thí chủ theo tôi đi lấy cơm.

Tư vâng dạ, cúi đầu thành kính :

– Dạ…dạ…..Phiền trụ trì dẫn đường cho con…..Thầy ơi, thầy ở đây nhé. Con đi lấy cơm sẽ quay lại ngay.

Thầy Lương cảm tạ ni sư trụ trì rồi cẩn thận đặt từng quyển sách lên trên chiếc bàn nhỏ kê trong gian phòng……Cầm 1 quyển sách được ghi chép bằng tay, bên ngoài viết tựa : “ Phù Vân Quảng Đạt Đại Pháp Sư”.

Thầy Lương mở ra, đoạn khẽ nói :

– Quyển sách này ghi chép lại cuộc đời của Không Lộ thiền sư…..Có ghi cả niên hiệu, tính tới nay đã hơn 400 năm, vậy là sách được viết vào thời điểm chùa K được xây dựng hoàn thiện….Giấy cũng là loại giấy đặc biệt tương tự như “giấy ẩm”, chẳng trách trải qua thời gian lâu như vậy mà vẫn còn nguyên vẹn.

Chữ viết trong sách là chữ Nôm…..Mở trang đầu tiên, thầy Lương nhíu mày bởi dòng chữ viết trên giấy :

– “ Sách này được chép lại từ quyển “Phù Vân Quảng Đạt Đại Pháp Sư” của Đại Đức T.Q.H viết vào năm Đại Định ( 1145 ) “.

Thầy Lương không khỏi bất ngờ…..Quyển sách trên tay thầy chỉ là bản chép lại từ 1 quyển sách có cùng tựa được viết từ năm 1145…..Nghĩa là cách đây 860 năm, vị đại đức T.Q.H đã viết cuốn sách gốc với nội dung kể lại toàn bộ cuộc đời của Không Lộ thiền sư.

Thầy Lương nhẩm tính :

– Năm 1145….như vậy là đại đức T.Q.H viết cuốn sách này sau khi thiền sư Không Lộ qua đời được 4 năm. Chắc chắn đại đức T.Q.H là đệ tử của Không Lộ thiền sư…..Tất cả những ghi chép trong quyển sách này nếu được chép lại một cách chuẩn xác thì chỉ cần đọc nó là sẽ biết được từng giai đoạn lịch sử trong cuộc đời của đại thiền sư Không Lộ. Biết đâu, qua đây, ta sẽ có thêm cơ duyên để mở ra một phần huyền cơ có liên quan đến bảo vật mà Không Lộ thiền sư lưu lại cho hậu thế…….Thật là tốt quá rồi….

[.......]

1h chiều, vợ chồng Việt có mặt tại nhà bố mẹ đẻ của Châu……Vừa thấy 2 vợ chồng, bà Toan vội chạy ra, lo lắng hỏi han :

– Cuối cùng thì 2 đứa cũng về…..Đi đâu tưởng về trong ngày, ai dè đi cả đêm…..Làm con bé con nó cứ khóc hỏi ông bà chẳng biết trả lời ra làm sao ?

Việt đáp :

– Dạ, bọn con đi công việc nhưng cũng không nghĩ phải ở lại qua đêm…..Làm ông bà lo lắng rồi.

Châu hỏi :

– Bé Trà đâu rồi mẹ ?

Bà Toan đáp :

– Nãy hai ông cháu chơi với nhau, ông đọc báo cho cháu nghe xong cả 2 vừa ngủ rồi. Đang ngủ trong phòng ông bà. Thôi, mau vào trong rửa chân tay mặt mũi…Hai đứa ăn uống gì chưa ?

Việt trả lời :

– Dạ, bọn con cũng chưa ăn…..Con cũng không thấy đói, có gì mẹ dọn cơm cho vợ con ăn với ạ. Còn con phải đi ngay bây giờ…

Bà Toan ngạc nhiên :

– Vừa mới về sao đã đi ngay vậy ? Mẹ tưởng con bảo được nghỉ phép mấy ngày cơ mà ?

Việt cười cười :

– Đúng là con đang trong thời gian nghỉ phép…..Nhưng công việc hãy còn nhiều. Lúc sớm cậu Tiếp có gọi hỏi con vài vấn đề…..Giờ con qua cơ quan luôn, phiền ông bà chăm sóc cho vợ con con với ạ.

Bà Toan chép miệng, thở dài đáp :

– Ừ, thế thôi con cứ đi đi…..Chiều về sớm mẹ mua mấy thứ nấu cơm cả nhà mình ăn. Mà cũng lạ, đi vậy mà về nhìn cái Châu mặt mũi tươi tỉnh, nhuận sắc hẳn lên….Chả bù cho mấy hôm trước….

Việt chào mẹ vợ rồi lấy xe máy rời đi……Châu nhìn theo bóng lưng chồng dần xa khuất. Đi vào trong nhà, qua phòng bố mẹ thấy con gái đang nằm ngủ ngon lành, Châu tính đi thay quần áo rồi lát nữa con ngủ dậy rồi mới gọi.

Vừa tắm xong, thay được bộ quần áo thì điện thoại Châu rung chuông báo có người gọi đến……Nhìn vào màn hinh điện thoại, số đang gọi được Châu lưu với cái tên :

“ Anh Duy Giám Đốc”

Ads
';
Advertisement