Chap 104 : “ Về Nhà Thôi”.
Đồng chí chủ tịch quận nói với ông Tín :
– Bác Tín, vấn đề về những chiếc hũ sứ coi như đã được giải quyết ổn thoả. Kế hoạch triển khai như thế nào bác cứ thông báo trực tiếp với đồng chí Hoà. Lãnh đạo các cấp cùng bà con đồng tâm nhất trí như thế này thì đúng là phúc đức quá.
Ông Tín nói :
– Cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ….Theo tôi thấy, trước mắt phải giải quyết vấn đề mặt bằng. Ngôi nhà này chứa nhiều nỗi u uất, bi thương….Trước khi chôn cất và lập miếu thờ, có lẽ phải san lấp mặt bằng, lấp đi cả căn hầm kia. Cải tạo lại cảnh quan, biến nơi đây thành nơi thờ cúng, dâng hương vào ngày rằm, các dịp lễ Tết….Nếu tổ dân phố hay phường, quận muốn tổ chức hội hè cũng có thể tận dụng làm nơi cho bà con tụ họp. Tôi tính thế đồng chí nghe có được không ?
Chủ tịch quận vui mừng đáp :
– Được, được quá đi chứ….Nếu thế, tôi có ý thế này….Quận sẽ chỉ đạo huy động người san lấp mặt bằng, sau đó cải tạo chỗ này thành khu miếu thờ. Lát nền gạch, trồng thêm cây, xây lại tường bao. Quan trọng là bác Tín định cho xây miếu thờ ở chỗ nào ?
Ông Tín đăm chiêu :
– Tôi cũng không phải thầy cúng hay thầy phong thuỷ….Thành thử ra cũng chưa biết phải dựng miếu ở chỗ nào cho hợp. Chuyện này chắc phải mướn thầy về xem đồng chí ạ…
Bên dưới bà con có người giơ tay phát biểu ý kiến :
– Kể ra mà biết ngày trước các cụ xây miếu thờ tổ Hoàng đó ở đâu thì bây giờ chúng ta cho xây miếu ngay chỗ đó thì đúng là không còn gì tuyệt vời hơn.
Ông Tín cười gật đầu đáp :
– Chú nói đúng, nhưng trải qua chiến tranh, bom đạn tàn phá….Bao nhiêu năm trôi qua, người đến, người đi, người xây xong người lại phá. Biết miếu thờ thời xưa ở đâu mà dựng miếu mới bây giờ ?
Bên dưới bà con quay sang hỏi nhau xem có ai từng nghe hay có tài liệu, ghi chép gì liên quan đến miếu thờ tổ Hoàng hay không ? Nhưng chuyện từ thời xửa, thời xưa….Sau này cũng chỉ nghe các cụ bô lão truyền miệng, chiến tranh qua đi, làng mạc, đình chùa, miếu mạo đều bị tàn phá. Trải qua mấy chục năm khắc phục hậu quả do chiến tranh để lại, bà con tụ tập về đây xây dựng nhà cửa, mọi thứ chỉ so với 5-10 năm trước đã khác chứ nói gì đến trước đó cả mấy chục năm, thậm chí là còn lâu hơn thế rất nhiều.
– Nói cứ bảo đất thiêng, có miếu thờ….Nhưng mà sợ chắc gì đã phải. Thôi thì cứ làm, tâm mình đến đâu mình làm đến đó.
– Cái bà này, tôi nghĩ chắc chắn là có….Cụ tôi còn kể chính khu đất này đào được quan tài vàng mà lại.
– Tôi cũng nghĩ mảnh đất này có gì đó thì lão Tuệ kia mới mua làm nơi luyện bùa, luyện ngải chứ.
Tiếng xì xào bàn tán của mọi người cứ thế vang lên……Ông Tín cũng cho rằng mảnh đất nhà lão Tuệ vẫn còn ẩn chứa điều bí ẩn. Ông Tín nhớ có lần sang nhà lão Tuệ uống nước chè, ông Tín có tò mò hỏi tại sao lão Tuệ lại đem thai nhi về nhà chôn sau vườn ? Lão không sợ sao ?
Thì được lão trả lời là nơi đây linh khí hội tụ, là mảnh đất có long mạch tốt. Nếu chôn cất, mai táng người đã khuất trên mảnh đất này sẽ giúp linh hồn người chết được thanh thản.
Còn đang mải suy nghĩ thì ông Tín khẽ giật mình khi gót chân ông đang có thứ gì cào cào vào…..
“ Miao….Miao “
Quay đầu nhìn xuống dưới thì đang cào nhẹ vào chân ông Tín chính là con mèo đen có cặp mắt màu xanh ngọc….Con mèo cào đánh động, đoạn quay đầu bước đi….Nó như đang ra hiệu cho ông Tín đi theo mình. Hành động này của con mèo giống với lúc nửa đêm khi nó dẫn nhóm 4 người là ông Tín, Châu, Việt và Hoà vào trong nhà lão Tuệ tìm thấy căn hầm.
Ngay lập tức, trong đầu ông Tín loé lên một suy nghĩ :
“ Có khi nào con mèo biết vị trí miếu thờ tổ Hoàng năm xưa không nhỉ ? “
Nghĩ như vậy, ông Tín chạy vội theo con mèo……Bà con cùng lãnh đạo quận cũng tò mò bám theo sau. Phía sau nhà lão Tuệ chính là khu đất trước kia trồng toàn cây ăn quả, sau này lão dùng làm chỗ chôn những ngôi mộ giả. Trước mặt bà con, đất đai bị đào xới ngổn ngang…Vì từ sáng sớm tới giờ, phía chính quyền phải đào hết các ngôi mộ lên để kiểm chứng. Con mèo đi tới chỗ gốc cây mà đêm qua Châu ngồi dựa vào đó lúc mang thai vong nhi. Đó là 1 cây vải lâu năm, gốc vải phải 1 vòng tay người ôm. Nó đi quanh gốc cây 3 lượt, cuối cùng dừng lại ở khoảng đất cách gốc cây chừng 2 bước chân người. Dùng móng vuốt, con mèo bắt đầu cào móng vuốt xuống bên dưới nền đất.
– Con mèo nó đang làm gì vậy ? - Ông Thiện chủ tịch quận khẽ hỏi.
Đồng chí Hoà đứng ngay bên cạnh trả lời :
– Không giấu gì đồng chí chủ tịch….Nhờ có con mèo đen này mà chúng tôi mới tìm ra được căn hầm cất giấu thai nhi của lão Tuệ. Xác con rắn bên dưới hầm được đem đi tiêu huỷ ban sáng cũng là do con mèo này giết. Không có nó, chỉ sợ bây giờ mấy người chúng tôi cũng giống lão Tuệ, bị rắn cắn chết bên dưới hầm rồi. Chưa biết chừng, đào chỗ đó lên lại phát hiện ra điều gì đó bí mật.
Chủ tịch Thiện đáp :
– Vậy các đồng chí mau mau giúp nó đào khoảng đất đó lên xem sao…
Hoà vâng dạ, đoạn điều động người cầm đồ dùng đến cùng nhau đào đất…..3-4 đồng chí công an, người cầm quốc, người cầm xẻng, tập trung đào đúng vị trí con mèo đánh dấu….Sau khi đào xuống độ 50 phân thì cả cuốc lẫn xẻng liền bị mẻ do va chạm phải thứ gì đó cực kỳ cứng. Không dùng cuốc, xẻng để đào nữa, mọi người chuyển sang bới tay…Khi đất được gạt ra, để lộ một nền đá cứng khá nhẵn, có góc cạnh vuông vắn vì đã được gia công.
– Hình như là đá hoa cương…- Một đồng chí công an nói.
– Ai đó lấy giùm tôi mấy cái bay nhỏ….Để đào rộng ra 1 chút xem sao..- Đồng chí công an khác lên tiếng.
Mấy chiếc bay được đem tới, mọi người cẩn thận từng tí một……Khoảng đất được đào rộng ra, trước mặt tất cả mọi người không chỉ 1 mà là có nhiều phiến đá được xếp chồng lên nhau tạo thành 1 chân móng vững chắc. Bà con múc nước đem tới để rửa đi lớp đất phủ trên mặt đá. Sau khi rửa sạch, quả nhiên đây là những phiến đá hoa cương có độ dày mỗi phiến phải lên tới 20cm.
– Là….là đá hoa cương thật mọi người ạ….Liệu có khi nào….đây chính là….- Đồng chí công an mặt ướt mồ hôi nhưng nở nụ cười rạng rỡ thông báo với bà con.
Ông Tín gật gật đầu :
– Có lẽ đây chính là móng của miếu thờ tổ Hoàng năm xưa mà các cụ vẫn hay nhắc đến……Đúng rồi, đúng là chân móng đó rồi….Tôi nhớ trong lời kể của các cụ thì khi lập miếu, bà con có sử dụng đá hoa cương để làm móng….Trải qua chiến tranh, phần trên bị tàn phá nhưng chân móng vẫn còn. Mọi người ơi, đây sẽ là nơi chôn cất các thai nhi. Chúng ta cũng sẽ xây dựng 1 ngôi miếu mới ngay trên nền móng của miếu thờ tổ Hoàng. Đây là việc làm tốt khiến cho cả trời đất cảm động, có lẽ vì vậy nên ông trời mới để chú mèo đen này giúp bà con chúng ta tìm ra vị trí của miếu thờ tổ Hoàng. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà…..Vạn vật hữu duyên, từ nay về sau, nơi đây sẽ là chốn linh thiêng phù hộ, độ trì cho tất cả mọi người.
Chứng kiến sự lạ, bà con cùng lãnh đạo các cấp và các đồng chí công an ai nấy đều vui mừng, hoan hỷ…..Mặc dù miếu chưa được xây dựng, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt, ai cũng có thể tưởng tượng ra một hình ảnh yên bình với ngôi miếu thờ nằm ngay bên dưới gốc vải cổ thụ. Hàng ngày cây vải sẽ toả bóng mát che cho ngôi miếu, giống như tấm lòng của bà con nơi đây an ủi, cầu nguyện cho linh hồn những thai nhi đáng thương kia sẽ sớm được siêu thoát vậy.
“ Miao….Miao….Miao “
Con mèo cào cào vào chân ông Tín, nó với hai chân trước lên như muốn ông Tín bế lấy nó. Cúi xuống, ẵm con mèo trong vòng tay, ông Tín thấy thương con mèo vô cùng. Có vẻ như con mèo cũng vậy, sau khi Châu tỉnh lại thì con mèo chỉ quấn lấy ông Tín. Nhìn ông Tín ẵm con mèo cứ như đang bế một đứa trẻ con. Mọi người quanh đây ai cũng biết ông Tín nhiều năm qua chỉ sống lủi thủi 1 mình, không vợ, không con cái gì. Nay nhìn ông Tín với con mèo thân thiết, quấn túm như vậy ai cũng cảm động….Tất cả những rắc rối, nan giải cho tới giờ phút này đã có hướng giải quyết ổn thoả. Cũng gần trưa, công an khuyên bà con trước mắt ai về nhà nấy, ngay ngày mai, quận sẽ lên kế hoạch chỉ đạo với những đề xuất của ông Tín. Chủ tịch Thiện hứa sẽ đích thân đôn đốc các ban ngành nhanh chóng tiến hành san lấp trước, sau đó sẽ là xây dựng cải tạo khu đất nhà lão Tuệ thành nơi thờ phụng linh thiêng.
Trở về nhà ông Tín, lúc này có mặt đồng chí Hoà…..Vợ chồng Việt có lời thưa chuyện :
– Cảm ơn bác Tín, cảm ơn anh Hoà cùng toàn thể bà con trong ngõ. May nhờ có mọi người giúp đỡ nên vợ chồng em mới vượt qua được chuyện này. Ơn của mọi người, vợ chồng em không bao giờ dám quên. - Việt nói.
Ông Tín cười đáp :
– Ôi dào, có gì đâu mà cô chú nhắc ơn với huệ. Giúp cô chú cũng là chúng tôi đang tự giúp chính mình. Thử nghĩ mà xem, nếu cô chú không sang đây, không đi tìm con thì làm sao phát hiện ra lão Tuệ đó là thứ thầy bùa vô đạo. Mà như vậy số thai nhi bị lão giấu dưới hầm sẽ chẳng bao giờ có thể tìm thấy. Chưa hết, cũng nhờ việc này mà bà con tìm được vết tích nền móng miếu thờ tổ thời xa xưa….Mà quan trọng hơn cả, các thai nhi sẽ được chôn cất tử tế. Tính ra, phải là chúng tôi cảm ơn vợ chồng cô chú mới đúng.
Nhìn con mèo đang nằm cuộn tròn ngủ trong vòng tay mình, ông Tín tiếp :
– À mà con mèo này…..Cô chú nói nó từng…..Chậc, đúng là trên đời này luôn xảy ra những chuyện kỳ lạ……Nếu không gặp trực tiếp, không mắt thấy, tai nghe thì kể có khi chẳng ai tin được. Chẳng hiểu tại sao, từ lúc tôi cho nó ăn cháo xong là nó cứ bám lấy tôi không rời…
Châu mỉm cười :
– Con mèo đã chọn ở lại với bác…..Có nó bác cũng sẽ vui vẻ hơn…. u cũng là nhân duyên do ông trời sắp đặt. Bác Tín, chuyện ở đây với vợ chồng em cũng coi như được thu xếp ổn thoả. Chiếc nhẫn vàng này bác cho vợ chồng em gửi lại để thêm vào tiền dựng miếu thờ các con sau này.
Vừa nói, Châu vừa tháo chiếc nhẫn đeo trên tay đưa cho ông Tín…..Ông Tín xua tay :
– Ấy chết, tôi không nhận đâu….Lãnh đạo quận cũng đã nói sẽ đứng ra giúp bà con làm chuyện đó. Tôi không lấy của cô được….
Châu nài nỉ :
– Dù sao đây cũng là thứ thuộc về nơi này…..Bác nhận cho vợ chồng em yên lòng.
Việt với đồng chí Hoà cũng phải nói thêm vào thì ông Tín mới chịu nhận….Ông Tín hứa sẽ đem chiếc nhẫn vàng sử dụng vào việc xây dựng khu miếu thờ. Sau khi hoàn tất mọi chuyện, Việt nói :
– Hai ngày qua đã làm phiền bác với anh nhiều quá….Nhờ trời thương nên vợ chồng em mới gặp được quý nhân. Nay mọi sự đã xong, xin phép bác với anh….Vợ chồng em quay về Thái Bình. Sau này chúng em sẽ sang đây thường xuyên hơn…
– Ơ kìa, cũng trưa rồi….Cô chú ở lại ăn cơm xong rồi hãy về. - Ông Tín nói.
Việt tiếp :
– Không giấu gì bác, vợ chồng em ở nhà hãy còn cô con gái nhỏ. Chúng em đi từ hôm qua đến giờ ở nhà chắc ông bà cũng lo lắm. Biết có hơi vội nhưng ngày rộng tháng dài. Chúng em nhất định sẽ đưa cháu sang thăm hỏi bác…
Đồng chí Hoà gật đầu :
– Cũng phải, thế hai vợ chồng về nhé….Có số của tôi rồi, nếu sang bên này cần gì hỗ trợ cứ gọi cho tôi. Miếu xây xong, cô chú nhớ sang thắp nén hương. Tuy chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng thực tình mình rất quý cả hai. Có xe máy đây, để mình chở ra bến xe cho tiện. Mình cũng có con nhỏ nên biết, gì chứ bố mẹ đi đâu lâu lâu là nhớ khóc ngay à….
Vợ chồng Việt - Châu bắt tay chào ông Tín…Châu vuốt ve con mèo đen, khẽ hôn lên trán nó 1 cái….Việt xách ba lô, ông Tín tiễn 2 vợ chồng ra cổng….Đồng chí Hoà chở vợ chồng Việt ra bến xe, còn mua vé cho 2 vợ chồng về Thái Bình. Tạm biệt đồng chí trưởng công an phường Cầu Đất….Hai vợ chồng lên xe khách kết thúc chuyến đi Hải Phòng với những cơ duyên đầy lưu luyến. Giờ thì Việt và Châu mới hiểu rõ tại sao thầy Lương lại nói chỉ có vợ chồng Việt mới tự mình hoá giải được oán niệm của vong nhi.
– Được rồi, về nhà thôi..- Việt nhìn Châu khẽ nói.
Châu vâng dạ rồi cùng chồng ngồi xuống ghế, không biết Châu đang suy nghĩ gì….Có điều Việt thấy mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng giữa 2 vợ chồng dường như đang tồn tại 1 khoảng cách vô hình…Khoảng cách này khiến cả 2 khó mở lời mà không còn tự nhiên như trước đó.
Châu quay mặt nhìn ra bên ngoài qua lăng cửa kính…Việt cũng ngồi trầm ngâm nhìn từng người khách đang bước lên xe. Cứ như vậy xuyên suốt chuyến đi, chẳng ai nói với nhau câu nào……
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất