Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Không đợi những người này đứng ra, Long Khiếu Vũ vẫy tay bảo bọn họ lùi về sau.  

             - Chân Hư sư huynh, ngươi cũng thấy rồi đấy, Ngạo Nhật Sơn Tông ta có hơn một ngàn đệ tử muốn thử thực lực của đệ tử Thần Nông Tông ngươi, đây chỉ là một phần, cho dù đệ tử này của ngươi đánh bại hơn một ngàn đệ tử này, chắc chắn phía sau cũng sẽ còn người gia nhập, đệ tử này của Thần Nông Tông ngươi, thật sự có thể khiêu chiến các đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ta sao?  

             Long Khiếu Vũ cười khẽ nói.  

             - Có gì không thể sao, là Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi không dám, hay cảm thấy đệ tử Thần Nông Tông ta không dám?  

             Chân Hư liếc mắt nhìn Long Khiếu Vũ một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói.  

             Long Khiếu Vũ nhíu mày, không đợi ông ta mở miệng, bóng dáng Long Tại Uyên nhoáng lên một cái tới bên cạnh Long Khiếu Vũ.  

             - Không phải Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta không dám, chỉ là Ngạo Nhật Sơn Tông ta đều thua trong tay đệ tử Thần Nông Tông thì thế nào, đối với Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta cũng không ảnh hưởng gì, Đại Bỉ đã kết thúc, người đứng đầu Đại Bỉ vẫn là vô địch cùng cấp, chuyện này không có gì phải nghi ngờ, chỉ sợ không chỉ có Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta, tông môn khác cũng như vậy, cho dù Thần Nông Tông các ngươi là môn phái y tiên, như vậy những tông môn này cũng cảm thấy mất mặt đúng không?  

             Long Tại Uyên cười nói.  

             Lúc trước Mạc Phàm là tiểu tử vô danh, nếu lúc đó khiêu chiến Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, đối với bọn họ mà nói thua sẽ vô cùng nhục nhã.  

             Nhưng hiện giờ, Mạc Phàm đã đứng đầu Đại Bỉ, bại bởi Mạc Phàm là chuyện đương nhiên.  

             - Còn nữa, Chân Hư sư bá và đệ tử này tới đây ngoại trừ khiêu chiến, có phải còn vì Tiểu Tuyết cô nương đúng không, nếu là như vậy, đệ tử này của các ngươi thương tổn tới nửa người Ngạo Nhật Sơn Tông, ta sẽ bảo một đệ tử nam của Ngạo Nhật Sơn Tông tiến vào phòng vị cô nương kia, cụ thể là làm gì, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không cần ta giải thích đúng không?  

             Long Tại Uyên lại nói.  

             Mạc Phàm lấy khiêu chiến tới đây, không thể nghi ngờ là biện pháp tốt, chẳng qua không có thực lực để cướp thôi.  

             Nhưng nếu Mạc Phàm cảm thấy mang Bạch Tiểu Tuyết đi dễ dàng, vậy thì sai lầm rồi.  

             Cho dù ông ta hi sinh một số đệ tử, cũng sẽ không để Mạc Phàm dẫn người rời đi.  

             Phải biết rằng, bắt được Bạch Tiểu Tuyết, chẳng khác nào nắm lấy Mạc Phàm, hiện giờ là như vậy, sau này cũng như thế.  

             Long Tại Uyên mới nói xong, liền bị Long Khiếu Vũ quát lớn.  

             - Tại Uyên, không được vô lễ với Chân Hư sư bá.  

             Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, trên mặt lập tức hiện lên áy náy.  

             - Chân Hư sư bá, con người ta nhanh mồm nhanh miệng, nếu vừa rồi đắc tội chỗ nào, mong ngươi nể mặt ta là vãn bối, không cần so đo với ta.  

             Rõ ràng là xin lỗi, nhưng không có một chút áy náy.  

             Chân Hư rất mạnh, nhưng nơi này là Ngạo Nhật Sơn Tông, cha cũng ở đây, Chân Hư ra tay không tạo ra quá nhiều sóng gió.  

             Nếu Chân Hư xông vào, vậy thì càng tốt.  

             Ông ta đã sớm chuẩn bị bẫy, đợi có người xông vào.  

             Ông ta chưa từng nghĩ tới chuyện giết Chân Hư, nhưng vây khốn Chân Hư là một chuyện không tệ đối với Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             - Tiểu tử, nơi này là Ngạo Nhật Sơn Tông, cha ngươi cũng ở đây, nên ta sẽ không ra tay với ngươi sao?  

             Chân Hư nhíu mày, lạnh giọng hỏi.  

             Ông sống lâu như vậy, có thể nói là ăn muối còn nhiều hơn Long Tại Uyên ăn gạo, Long Tại Uyên chơi trò này trước mặt ông, quả thật là vô cùng ngây thơ.  

             Ông vươn một tay ra, không để Long Tại Uyên phản ứng kịp, Long Tại Uyên bị ông nắm trong tay, xách lên cao.  

             Phía sau Long Tại Uyên, trong mắt đám Long Tại Thiên lóe lên sắc bén, khí tức lập tức lộ ra.  

             Không đợi những người này ra tay, Long Khiếu Vũ hừ lạnh một tiếng, quát bọn họ lui ra.  

             - Các ngươi muốn làm gì, lui hết ra cho ta.  

             Quát lui đám Long Tại Thiên, Long Khiếu Vũ cố nặn ra nụ cười vui vẻ.  

             - Chân Hư sư huynh, có chuyện gì từ từ nói, ngươi để Tại Uyên xuống trước đã?  

             Chân Hư hừ lạnh một tiếng, để Long Tại Uyên xuống.  

             - Hóa ra là vì một vị cô nương, ta còn tưởng Ngạo Nhật Sơn Tông ta đắc tội Chân Hư sư huynh chỗ nào, nếu là như vậy, vậy thì dễ nói rồi.  

             Long Khiếu Vũ cười khẽ, dời mắt nhìn Long Tại Uyên.  

             - Tại Uyên, ta đã sớm không nhúng tay vào chuyện của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng Chân Hư sư bá đã tới đây, vẫn phải nể mặt, con thấy thế nào?  

             - Chân Hư sư bá đã đến, đương nhiên là phải nể mặt.  

             Long Tại Uyên xoa cổ mình, khóe miệng hơi nhếch lên nói.  

             - Giải quyết thế nào?  

             Long Khiếu Vũ kẻ xướng người họa nói.  

             - Rất đơn giản, chỉ cần con không đồng ý, cho dù tiểu tử này làm gì đều không thể mang vị cô nương kia đi, nếu là trước đây, đưa vị cô nương này cho cậu ta cũng không sao, nhưng tiểu tử này giết Ngạo Thiên trên Đại Bỉ, hôm nay lại tới Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta khiêu chiến, cho dù con đồng ý, đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không đồng ý, huống chi trên người tiểu tử này, không chỉ có một mạng đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta.  

             Long Tại Uyên liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.  

             - Nói trọng điểm, không cần quanh co lòng vòng.  

             Long Khiếu Vũ bất mãn nói.  

             - Vậy con nói thẳng luôn, tiểu tử này khiêu chiến đệ tử cùng cấp của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta thật sự không có áp lực gì, mạnh nhất trong thế hệ này của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta là Ngạo Thiên, cho nên cho dù tiểu tử này thắng đệ tử Nguyên Anh kỳ của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta, con cũng không thả nha đầu kia, nhưng nếu cậu ta khiêu chiến thắng Ngạo Nhật Thập Tử, vậy con không có lý do gì không thả người.  

             Long Tại Uyên cười nói.  

             Ngạo Nhật Thập Tử là một thế hệ thiên tài sớm hơn Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, mười người này được lựa chọn ra trong trên vạn người, thiên phú đặc biệt thì không nói, mỗi một người đều không kém Long Ngạo Thiên, hơn nữa hiện giờ mười người này còn là cảnh giới Hóa Thần.  

             Không nói đến mười người, một người Mạc Phàm chưa chắc đã là đối thủ.  

             Nhưng nếu do ông ta đặt quy định, tất nhiên phải đẩy Mạc Phàm vào chỗ chết.  

             ế ểMười người cùng ra tay, Mạc Phàm sẽ phải chết không thể nghi ngờ.  

             - Thập Tử? Đệ tử Thần Nông Tông này chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, con để cậu ta khiêu chiến mười đệ tử Hóa Thần kỳ, hơi quá đáng rồi đó?  

             Long Khiếu Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói.  

             - Cha à, con thân là chưởng môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, con muốn lấy lại công đạo cho Ngạo Nhật Sơn Tông ta, chỉ có như vậy thôi, các ngươi thấy đúng không?  

             Long Tại Uyên cười đắc ý, kêu to với đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ở phía sau.  

             Những đệ tử này hơi nhếch miệng, nhao nhao phụ họa.  

             - Không sai!  

             - Nếu đến đây, không khiêu chiến Ngạo Nhật Thập Tử ta, đừng nghĩ dẫn người rời đi.  

             … T  

             rên mặt Long Khiếu Vũ hiện lên vẻ hổ thẹn, nhìn về phía Chân Hư, giống như rất bất lực.  

             - Chân Hư sư huynh, thật xin lỗi, ngươi xem yêu cầu này, ngươi có thể tiếp nhận hay không, nếu ngươi không thể tiếp nhận, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác?  

             Chân Hư lắc đầu, sao ông không nhìn ra hai cha con đang diễn với nhau.  

eyJpdiI6Im9kTzdEZFZlaXVxWEpnRkN2YnJkUVE9PSIsInZhbHVlIjoiZjJXVjl0YitkWUh1M2VrSXpreVZPTDgzS3F5KzJaSVRocE9HWmkzcjdpVkRuQk5FeTVjMVNFREFjVTZERHg0RWp2VEFTY1wvTlZ1Q3Vxblk1RmJKNWZmbFpYZUpHMExDSTYwejg2bkJ6alRiM3ZublI2VzhmVVEwOG96N0pvSHlNUlNIekVXYU8rNDFpS01YeTUxTW9GS0xlZVFWXC83cTBcL3hzNDNwcVV5OWdXSTBaakpTbzRvV01kUlRaYUN4dWJqeGZsSVorQncreFM2czJcL0NSTjdJcVY3THlIdHFEZmtBMEdXOVdSWHlxQXRKU283dVluT2lJN1I3T1F4VlhOek4iLCJtYWMiOiIxNDk3ZWQ3ZTUyYmRhZTIwNzNlYzEzNTk1MTAwMjBhZmY0ZmNlODQ0NDZjNmQwMGI3NDc1Y2E3ZjdjZWJkMzkyIn0=
eyJpdiI6InJMdks3WVFYeDBza3hHbDNGWkNwQVE9PSIsInZhbHVlIjoiaEJKWkV0Q2JHYjdXYktpS3JGblwvMTVsN3pqNkh2UlFJNThNSDIzbWNRZnZcL1Z2VzA3dXhMeWIxckVhNm5zdFdTcUo4VFE3blZtSUpFQnVHQ1BFTGRUb09GZEpJQ09pM2lCU2RlbXo0cU5IT0h3VmRHSjBjY3Qyb1Z2R1JFYmNMVzJJYTJXRks1Uks5UXZtTVhDYlQ4eitkeFI0cU5cL21GS3VsYld1d1wva3ZReDZ3NGtmZkpqSHdVTW94S1hXZkI5Tjh1NDdkNzFMRzA1QncyNFNxYXpzTHdFY1wvTTE5ZTVxVEloSk9Ic1BYSE5jR2VzbHhFTUNKWndQN3dPN1U1SVBxYTVlSHdUK1Nndm5KZ0tmblBYNWFRVk00TkNhclJpTXQxblB5ZFp4ck9qaz0iLCJtYWMiOiIxNjAyM2E2Njk0MTJiMGIzOTJhOTQ1ZTNiNTE2ZjdjZjliYTA0ODE0ZTEwZmRjZWIzMzUwNzQ4ZTQ1NDkwMzNiIn0=

             - Long Tại Uyên, ngươi cảm thấy Chân Hư sư tổ mang ta đến đây dựng lôi đài, chặn ở cửa Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, thật sự chỉ vì ép các ngươi thả Tiểu Tuyết sao?
 

Ads
';
Advertisement