Sau khi khởi động phòng ngự của chuông Đông Hoàng, từng tiếng kêu vang lên, ánh sáng vàng không ngừng chuyển động.
Bên ngoài là từng đợt tấn công mãnh liệt của chim răng cưa, chuông Đông Hoàng rung kịch liệt, nhưng vẫn còn lớp bảo vệ.
Dương Bách Xuyên tính toán, ít nhất cũng phải giữ được mười phút.
Nói cách khác, đòn tấn công của chuông Đông Hoàng rất mạnh, hiện tại hắn dùng tu vi Tiên Quân để thôi động chuông Đông Hoàng, lẽ ra sức phòng ngự đã mạnh hơn rất nhiều lần so với cấp bậc Hỗn Nguyên, nhưng vẫn bị lũ chim này rung chuyển.
Còn một nguyên nhân nữa là số lượng chim răng cưa quá nhiều.
Nói nó không có sức tấn công là giả, nhưng với Dương Bách Xuyên thì chút sức này còn kém lắm.
Dù sao dựa theo lực công kích tới chuông Đông Hoàng, quả thực là không nhỏ.
Hắn có gắng gượng thì cũng chỉ kiên trì được mười phút mà thôi, có khi còn không đủ.
Với tình hình này, Dương Bách Xuyên muốn tốc chiến tốc thắng, sau đó đuổi theo đám người Đông Phương Thiết Nhân.
Hắn thi triển pháp tắc.
Sau đó đọc nhẩm: “Biển sao đổi chiều ~”
Hai tay nâng trời, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt bị rút đi một nửa, trời đất xung quanh như rung chuyển, hội tụ trong tay hắn, lại một lần nữa cảm giác cơ thể hắn đang ở giữa đất trời, sau lưng có trời và đất làm chỗ dựa.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên đè xuống khoảng không.
Ong ầm ~
Cả đất trời hòa vào một thể.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của trời đất đang xao động.
Ngay sau đó tầm mắt của hắn trở nên rõ ràng, hắn thấy đám chim răng cưa đang tấn công chuông Đông Hoàng nhanh chóng tiêu tán, giống như cơn lốc thổi bay.
Trong chớp mắt, tốc độ này lan rộng ra, một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, một nghìn mét, hai nghìn mét và ba nghìn mét.
Vừa rồi, hắn còn nhìn thấy vô số chim răng cưa, nhưng lúc này lại biến mất không còn dấu vết.
Tất cả đều bị một chiêu của hắn hóa thành bột phấn, thậm chí có thể nói là bốc hơi.
Ánh mắt có thể nhìn được bao nhiêu thì lũ chim đã biến mất bấy nhiêu.
Trong vực sâu Thiên Trảm đã trở nên yên tĩnh.
Hắn đã không thấy bất cứ con chim răng cưa nào.
Lần này Dương Bách Xuyên phải hít sâu một hơi, uy lực pháp tắc quả đúng là sát chiêu.
Lần trước ở khe sâu hẻm núi mặc dù cũng từng thử qua uy lực, nhưng dù sao thì ở đó đều là những sinh vật chết, hiện tại đối tượng đã đổi thành lũ chim răng cưa bất tận, cảnh tượng này mới thật sự chấn động lòng người.
Ngay cả hắn cũng phải rung động.
Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên dâng lên một ý chí chiến đấu cuồng nhiệt.
Có được sát chiêu mạnh như vậy, thế gian này nào có kẻ địch nào mà Dương Bách Xuyên hắn không thắng được? Kẻ không giết được, kẻ không dám chiến?
Cái gì mà Vu Tôn Thiên Tôn Cửu Trọng Thiên?
Chỉ cần hắn luyện tốt pháp tắc khí tràng, lo gì không đấu được kẻ khác?
Hiện tại hắn mới chỉ bước vào ngưỡng cửa của pháp tắc khí tràng đã có uy lực như vậy, sau này tu vi tăng lên, đợi hắn tu luyện tới cảnh giới Tiên Vương, thậm chí Tiên Đế, sức mạnh mà hắn có thể phát huy, hoặc mượn của đất trời sẽ ngày càng mạnh hơn.
Pháp tắc khí tràng chính là chìa khóa mở ra sức mạnh của đất trời, rất nhiều người cả đời cũng không thể làm chủ được nó, nói cách khác, mục đích theo đuổi của tu sĩ là tìm cách điều khiển chiếc chìa khóa sức mạnh này. Mọi người mới chỉ chạm tới giáp ranh, còn hắn vừa bắt đầu đã nắm vững chiếc chìa khóa này trong lòng bàn tay, đồng thời cũng mở ra một cửa vô cùng cường đại, lấy ra một luồng sức mạnh.
Vạn vật trên thế gian đều tràn đầy sức mạnh của khí tràng, chỉ chờ hắn lấy đi, quan trọng là lấy được bao nhiêu, hắn cần phải cảm ngộ, cảm ngộ này chính là tìm ra cách làm thế nào để hiệu quả, lấy được nhiều năng lượng bằng cách đơn giản nhất.
Năng lượng bây giờ hắn lấy được chỉ như một chiếc muỗng nhỏ mà thôi.
Dù là rất ít nhưng uy lực đã lớn tới như vậy.
Đột nhiên, Dương Bách Xuyên lại tràn đầy tự tin với con đường tu luyện sắp tới.
Khiến hắn nảy sinh ra một ý nghĩ, hắn là người duy nhất trong trời đất này.
Ý niệm này giống như một hạt giống đang đâm chồi nảy mầm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất