“Vân Tử, ta ở lại giúp ngươi ~”
Đông Phương Thiết Nhân hô lên.
“Đừng nói nhảm nữa, đám súc sinh có lông này ta xử lý được, ngươi nhanh đưa mọi người xuống dưới đáy vực đợi ta.” Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.
Đông Phương Thiết Nhân cắn răng, cũng không nhiều lời: “Vậy ngươi cẩn thận ~”
Dứt lời, hắn và Cảnh Xán, Lạc Dương, Tuyết Hương cùng biến mất trong sơn động.
Toàn bộ con đường có tới một nửa là lộ ra ngoài trời, lúc này Dương Bách Xuyên đang chặn lại đám chim răng cưa đang tràn tới, bốn người bọn họ vừa vặn tiến vào sơn động xem như né tránh công kích truy đuổi của chim răng cưa.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thoát khỏi nó cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Dương Bách Xuyên đã chặn đòn tấn công của chim răng cưa cho bọn họ.
Dương Bách Xuyên đứng ở rìa mép con đường nhỏ, hoặc nói đúng hơn là bên vách núi, sau khi ngự kiếm, dưới sự trợ giúp của vỏ kiếm Phong Vân, kiếm Đồ Long bay lên hóa thành hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, bỗng nhiên nổ tung.
Ầm ầm ầm!
Quác quác quác!
Từng tiếng kiếm khí công kích như sấm sét xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của chim răng cưa.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy từng con chim to như nghé con rơi xuống, có con bị kiếm khí chém nát, đa số là bị thương không chế, dù sao thì kiếm khí tấn công cũng không khác nhau lắm, hơn nữa ngự kiếm sắc bén hóa thành ngàn vạn kiếm khí, uy lực yếu hơn so với một kiếm rất nhiều.
Nhưng chỉ với một đòn này, Dương Bách Xuyên cảm thấy hắn đã giết được hàng vạn con chim răng cưa, chặn được bọn chúng cũng xem như không tệ.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Bốn phương tám hướng, ngay cả phía dưới vách núi chỗ hắn đứng cũng ùn ùn xuất hiện rất nhiều chim răng cưa, ngự kiếm cũng cần có thời gian để lấy hơi, lúc này hắn đã bị tấn công.
Nếu không triệu hoán chuông Đông Hoàng thì hắn đã sớm bị đám nghiệt súc này chôn vùi.
Koong ~
Lúc chuông Đông Hoàng vang, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trên mặt sáng lên, hắn phát hiện ra vết máu bị móng vuốt sắc nhọn của chim răng cưa cào rách.
Hắn tức giận: “Nghiệt súc ~”
Ý chí bùng cháy, Dương Bách Xuyên bay lên, dù sao thì trên người hắn cũng có chuông Đông Hoàng phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn lũ chim này sẽ không phá vỡ được, kế tiếp hắn chuẩn bị thi triển pháp tắc để giết sạch những con chim này.
Có bao nhiêu thì sẽ giết bấy nhiêu.
Mới đầu hắn còn tưởng đám chim này mạnh thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi.
Hơn nữa, quan trọng hơn là lúc hắn không đề phòng, lũ chim này lại dám cào rách mặt hắn, đúng là nực cười.
Mặt bị rách, Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Không dạy dỗ đám nghiệt súc có lông này thì khó mà trút giận được.
Hắn trôi lơ lửng trên không trung, nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng hắn không sợ.
Gió lốc trong vực sâu không phải lúc nào cũng xuất hiện, vậy nên sẽ không kéo hắn xuống.
Cho dù có kéo xuống, chỉ cần không rơi vào mắt bão thì sẽ không sao.
Huống chi trên người hắn còn có chuông Đông Hoàng, đủ để phòng ngự cho hắn trong một thời gian.
Ngoài ra, hắn đã phát hiện một vấn đề, lũ chim răng cưa này hình như không sợ sự tồn tại của gió lốc dưới vực sâu, bọn chúng vẫn bay lượn tự do, hoặc nói đúng hơn là miễn dịch với gió lốc.
Dương Bách Xuyên nảy ra một ý nghĩ, không biết nếu bắt một con chim làm vật cưỡi thì có được hay không?
Nếu được thì chẳng phải sẽ giải quyết được ảnh hưởng của cơn lốc hay sao?
Khi đó, liệu hắn có thể điều khiển chim răng cưa để đi tới đáy vực sâu?
Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, nhưng tay hắn cũng không hề rảnh rỗi.
Lúc hắn bay lên, cơ thể bị vô số chim răng cưa vùi lấp.
Koong koong koong!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất