Những điều này đều là ân tình.
Dương Bách Xuyên không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng đã coi Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ.
Đây là người huynh đệ thứ hai mà hắn có thể tin tưởng sau khi đến Tiên Giới.
Người đầu tiên là Đỗ Kiệt Bân, không biết bây giờ hắn ta ra sao rồi.
Cảnh Xán bị trêu chọc nên sắc mặt hơi đỏ lên.
Tuyết Hương đứng bên trái Dương Bách Xuyên thì hừ lạnh.
Thật ra, Tuyết Hương là người đi theo Dương Bách Xuyên lâu nhất, thậm chí còn trước cả Cảnh Xán, nhưng số phận trớ trêu, Dương Bách Xuyên lại bị Cảnh Xán chinh phục trước.
Mà mặc dù Tuyết Hương là yêu tu, nhưng không hề thua kém Cảnh Xán, thậm chí cả tu vi và dung mạo còn vượt trội hơn Cảnh Xán, đối với Dương mỗ, Tuyết Hương có thể hy sinh cả mạng sống.
Dù không nói ra, nhưng nàng ấy cũng biết ghen tuông.
Năm đó, nàng ấy đã cùng Dương mỗ rời khỏi thế giới dưới lòng hồ kia, thời gian không ngắn và trải qua không ít lần sinh tử, cũng hiểu được một chút về Nhân tộc, lúc này Tuyết Hương đã có chút “hơi người”.
Trong ba người phụ nữ, chỉ có Lạc Dương là tỏ ra bình thản. Dương Bách Xuyên là tiểu sư thúc của nàng ta nên giữa hai người không có tình cảm gì khác.
"Ha ha ~"
Đông Phương Thiết Nhân nhìn thấy cảnh này thì cười thích thú.
Nhưng lại bị Dương Bách Xuyên trừng mắt lườm một cái và nói: "Ít nói nhảm lại, tiếp tục dẫn đường đi ~"
"Hiểu rồi, ha ha ha ~"
Đông Phương Thiết Nhân cười to và tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước thì hắn dừng lại.
Dương Bách Xuyên đi ngay sau hắn, thấy Đông Phương Thiết Nhân đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, Dương mỗ vừa định hỏi chuyện gì xảy ra thì bản thân cũng nhíu mày vì nhận ra có điều không ổn.
"Các hạ cứ lén lén lút lút là có ý gì? Sao không ra mặt gặp nhau?" Đông Phương Thiết Nhân nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm bên trái của rãnh sâu và nói.
Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được có bảy tám đạo khí tức đang ẩn nấp trong rừng rậm, chẳng trách Đông Phương Thiết Nhân lại dừng lại.
Hắn cau mày, những người có thể xuất hiện ở đây rõ ràng không phải vô tình, hắn nghĩ đến chuyện thế lực Vu Tôn treo thưởng để lấy đầu hắn.
Hắn nói với Đông Phương Thiết Nhân: "Thiết Nhân, có lẽ bọn chúng nhằm vào ta, ngươi tránh ra, để ta giải quyết."
"Nói nhảm gì vậy, ngươi là huynh đệ của ta, ai dám động đến huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân thì ta thấy người đó chán sống rồi. Ngươi chăm sóc tốt các đệ muội, đúng lúc ta muốn sảng khoái một lát, trong số khí tức kia có Tiên Quân và Tiên Vương, ta vẫn có thể đối phó."
Đông Phương Thiết Nhân nói, mắt hắn lấp lánh, tràn ngập chiến ý.
Lúc này, Dương Bách Xuyên không khỏi lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Đông Phương Thiết Nhân lại là một phần tử hiếu chiến như thế, không những không sợ hãi chút nào mà còn háo hức chiến đấu.
Trong khi hai người đang nói chuyện, đối phương chưa xuất hiện nhưng lại vang lên tiếng cười quái dị, vang vọng trong rãnh sâu.
"Khà khà khà, Đông Phương Thiết Nhân, dòng dõi duy nhất của gia tộc Đông Phương, tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện này, nơi này không phải là Tiên Thành Hỗn Loạn, không ai nể mặt gia tộc Đông Phương của ngươi đâu. Lão thân nghe nói tiền thưởng cho tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này đã lên đến mười vạn tiên thạch thượng phẩm rồi, vừa hay ta đang thiếu tiên thạch nên lão thân ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, tiện thể lấy đầu của hắn đổi lấy tiên thạch, khà khà khà. Đừng xen vào việc của người khác, nếu không đừng trách lão thân không nể mặt gia gia Đông Phương Hạo Thiên của ngươi, giết ngươi như thường."
Giọng nói quái dị đầy chế nhạo, trong đó còn tràn đầy sự kiêu ngạo.
Lúc này, Đông Phương Thiết Nhân cũng không ngờ người này lại biết rõ lai lịch của mình, xem ra tình hình không ổn, nhưng hắn vẫn lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất