Đông Phương Thiết Nhân gật đầu: "Ta đã từng theo gia gia đến đây một lần, nhưng chỉ đi qua dãy núi Độc Chướng chứ chưa từng vào Tiểu Hồng Hoang. Hơn một nghìn năm trước, lúc ta còn là một Tiên Quân đại viên mãn đỉnh phong, ta đã cùng gia gia tiến vào dãy núi Độc Chướng để tìm cơ hội đột phá, cuối cùng mới bước chân vào Tiên Vương Cảnh."
"Nhưng gia gia đã từng nói, ngay cả dãy núi Độc Chướng này cũng không phải là nơi tốt lành gì, chúng ta vẫn phải cẩn thận nhiều hơn. Cũng còn rất nhiều nơi ta chưa từng đi qua, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi theo con đường mà gia gia đã dẫn ta đi năm xưa, hơn một nghìn năm đã trôi qua, có thể mọi thứ đã thay đổi, dù sao chúng ta cũng phải cẩn thận. Sau khi băng qua dãy núi Độc Chướng, chính là Tiểu Hồng Hoang, đó mới là nơi thực sự nguy hiểm, còn nơi này tương đối dễ dàng hơn, đây là Tiên Đan giải độc mà gia gia đã đặc biệt luyện chế, mọi người hãy uống vào để miễn dịch với khí độc đi."
Nói xong, Đông Phương Thiết Nhân lấy ra một lọ Tiên Đan và đưa cho mỗi người một viên.
Sau khi mọi người uống một viên giải độc đan, Đông Phương Thiết Nhân dẫn đầu tiến vào núi.
Theo lời Đông Phương Thiết Nhân nói, dãy núi Độc Chướng thực chất là một khu vực đầm lầy có địa hình thấp, hoàn toàn không có nhiều đỉnh núi cao.
Khi vào trong đó, bọn họ sẽ bước vào một vùng đầm lầy rộng lớn, nhìn bề ngoài thì có nhiều thảm thực vật phong phú, nhưng thật sự chưa chắc điều gì cả, chỉ cần chân dẫm một bước có thể là đầm lầy, nước và cỏ đều có độc.
Điều quan trọng nhất là nơi này còn ẩn chứa những dị thú đáng sợ và kỳ lạ, dị thú ở đây không phải là những sinh linh có trí tuệ, bản năng duy nhất của chúng là săn mồi hung ác.
Cả nhóm tiến lên, chẳng mấy chốc năm người bọn họ đã bị bao phủ trong màn sương khí độc dày đặc.
Sau khi đi được khoảng mười dặm, bọn họ vượt qua một bụi cây và đến một nơi trông giống như hẻm núi, nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, thực chất chỉ là một rãnh sâu rộng vài chục mét.
Đông Phương Thiết Nhân dừng lại và nói: "Chúng ta phải băng qua hẻm núi này, nhưng bên trong đó không yên bình, có những nơi trông giống như đất liền, nhưng chỉ cần đặt chân xuống là rơi vào đầm lầy, bên dưới đó là chất độc, phía dưới đầm lầy đó còn có thể có dị thú hay cỏ và nước kỳ lạ nuốt chửng, rất đáng sợ, mọi người phải hết sức cảnh giác."
Dương Bách Xuyên nghe Đông Phương Thiết Nhân nói mà không khỏi thở dài: "Ta nói này Thiết Nhân, từ lúc bắt đầu huynh đã nói nơi này như địa ngục, bản thân ta nghe mà cũng cảm thấy căng thẳng rồi. Thư giãn xíu đi, tinh thần là quan trọng nhất, mọi người đều ghi nhớ mức độ nguy hiểm trong lòng rồi."
"Đông Phương đại ca yên tâm, bọn ta sẽ cẩn thận." Cảnh Xán vội vàng nói.
Lạc Dương và Tuyết Hương tuy không nói nhiều, nhưng cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Mọi người thật sự đã cảm thấy áp lực và nặng nề do những lời liên tục nhấn mạnh của Đông Phương Thiết Nhân.
"Vẫn là đệ muội hiểu chuyện, ha ha ~" Đông Phương Thiết Nhân cũng biết mình có phần quá nhạy cảm, liền khen ngợi Cảnh Xán và cười to.
Hắn là một cao thủ Tiên Vương sơ kỳ, cũng không đến mức bị một dãy núi Độc Chướng làm khó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lần trước đi theo gia gia đến đây đã chịu quá nhiều khổ cực, cũng khiến hắn có chút ám ảnh với dãy núi Độc Chướng này.
Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Thiết Nhân là con cháu của gia đình quyền quý, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhiều khó khăn, luôn sống dưới sự bảo vệ của gia gia là Đông Phương Hạo Thiên. Mặc dù hắn có tu vi đạt đến Tiên Vương Cảnh sơ kỳ, nhưng bàn về kinh nghiệm du ngoạn thì vẫn còn kém xa mình.
Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài một mình nên căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.
Dương Bách Xuyên cũng biết rõ, một cường giả như Đông Phương Hạo Thiên tất nhiên hiểu được đạo lý hoa trong nhà kính dễ bị héo úa, lão không thể bảo vệ được Đông Phương Thiết Nhân cả đời, cũng muốn tìm cơ hội để Đông Phương Thiết Nhân ra ngoài một mình để rèn luyện, đại bàng cuối cùng phải rời tổ mới có thể bay cao.
Chỉ có điều, Đông Phương Thiết Nhân là người thừa kế duy nhất của gia tộc Đông Phương, nếu không có cơ hội thích hợp, Đông Phương Hạo Thiên đương nhiên không thể để Đông Phương Thiết Nhân ra ngoài.
Mà sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên có lẽ là cơ hội để Đông Phương Hạo Thiên thả Đông Phương Thiết Nhân ra khỏi tổ.
Có lẽ là Đông Phương Thiết Nhân đã nhìn trúng mình, mới ngay lần đầu gặp đã nhận định mình là bằng hữu, hoặc cũng có lẽ là Đông Phương Hạo Thiên đã nhìn thấu nhân phẩm của mình nên mới yên tâm để Đông Phương Thiết Nhân đi cùng mình đến nơi đất khách quê người xa xôi thế này. Dù sao, lần này Đông Phương Hạo Thiên đã quyết định để dòng dõi duy nhất của gia tộc mình tự lập rồi.
Đối với Dương Bách Xuyên, dù Đông Phương Hạo Thiên có coi trọng phẩm chất của mình hay không thì hắn vẫn nhận Đông Phương Thiết Nhân làm huynh đệ.
Có hai lý do: Thứ nhất, Đông Phương Thiết Nhân ngay lần đầu gặp đã nói cảm thấy hợp ý với mình, tuy là có chút kỳ lạ, nhưng ngoài chuyện tình yêu sét đánh giữa nam và nữ thì tình cảm giữa nam và nam cũng có thể là tri kỷ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hắn tin tưởng Đông Phương Thiết Nhân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất