Chậc chậc.
Người nào ra tay nặng như thế, đánh Chân Truyền Đệ Tử Huyền Tiêu phong thành bộ dạng gấu chó này.
Đường Nhược Giản chưa kịp nghĩ xong, thần sắc nhất thời cứng ngắc, bởi vì ánh mắt hắn đặt trên thân một đệ tử không nên xuất hiện ở chỗ này.
Hiển nhiên.
Hắn nhìn thấy Vân Phi Dương!
Mà tên kia đang hướng mặt về thủ tọa Trưởng lão như mình, ngượng ngùng mỉm cười.
Đường Nhược Giản trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
Hắn sững sờ một lát nữa, khóc ròng nói:
- Ngươi đừng nói với ta rằng đệ tử nằm trên mặt đất là bị ngươi đánh nghe!
- Thủ tọa.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, hiện ra mỉm cười cứng ngắc, đáp:
- Là ta đánh.
"Phù phù."
Đường Nhược Giản trực tiếp ngã cấm đầu xuống đất.
Tâm lý còn đang gào thét, ta nói làm sao tâm thần bất an, nguyên lai là tên này lại gây chuyện!
Ước chừng một lát.
Chưởng môn Linh Tiêu Phái Bạch Thọ Di đi tới.
Vừa thấy đại boss tới, Trưởng lão Huyền Tiêu phong đã phẫn nộ chỉ Vân Phi Dương, quát:
- Kẻ này tự dưng thương tổn đệ tử ta, hành vi cực độ ác liệt, còn mời Chưởng môn nghiêm trị!
Nếu như không phải bận tâm thân phận, chỉ sợ hắn đã sớm hành Vân Phi Dương ra bả rồi.
Bạch Thọ Di cũng không đáp.
Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, trong con ngươi già nua hiện ra ánh sáng sắc bén, phảng phất như muốn nhìn thấu đối phương.
Vân Phi Dương đối mặt ánh mắt, tâm thần chấn động, có loại cảm giác toàn thân khó chịu khi bị người ta nhòm ngó.
- Thực lực lão đầu này rất mạnh!
Hắn chỉ có thể phán đoán như thế, nhưng không cách nào xác định được cảnh giới gì.
- A?
Bạch Thọ Di cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ngươi cũng chỉ là nửa bước Vũ Thần?
Dát.
Trưởng lão Huyền Tiêu phong đang nổi giận hay Đường Nhược Giản đang bận suy nghĩ làm thế nào hóa giải phiền phức cho đệ tử mình nghe thế thì thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Phải biết.
Bọn họ luôn cho rằng cảnh giới của Vân Phi Dương là Vũ Thần tầng bảy tầng tám, thậm chí cao hơn! Nếu không, làm sao có thể đánh bại Triệu Anh Vũ!
Vân Phi Dương cũng kinh hãi không thôi.
Hắn một mực vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, dù động thủ thi triển Thuần Nguyên Lực, người khác cũng rất khó nhìn ra cảnh giới chân thực của mình.
Không nghĩ tới.
Chưởng môn Linh Tiêu Phái trước mặt liếc một cái đã xem thấu!
Cao thủ, quả nhiên là cao thủ!
"Chậc chậc."
Bạch Thọ Di nói:
- Lấy tu vi này lại ngưng tụ ra Thập Nhất Trọng Thuần Nguyên Lực, thật là thiên tài ngàn năm khó gặp.
"Xoát!"
Đường Nhược Giản xông lại, hỏi:
- Xú tiểu tử, ngươi đến cùng có tu vi gì?!
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, thấp giọng đáp:
- Chưởng môn nói không sai, ta chỉ có cảnh giới nửa bước Vũ Thần.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không cần giấu diếm, hắn chỉ có thể thẳng thắn đáp.
"Ha ha ha!"
Đường Nhược Giản đột nhiên cười ha hả.
Trưởng lão Huyền Tiêu phong nhất thời quên cả phẫn nộ, cả người ngây ngốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất