Lục Kính Sơn cười ha hả: “Người Đông Doanh cũng là người, mà đã là người thì có kẻ tốt kẻ xấu, không thể vơ đũa cả nắm. Vị Bando Shuichi này là người quen cũ của tôi. Kể ra thì người này còn từng giúp đỡ đảo Cửu Long chúng tôi.”
Mọi người đều rất tò mò.
Lục Kính Sơn kể: “Đảo Cửu Long nằm biệt lập ngoài khơi, xa xôi với đất liền, trong thời kỳ trước đây quả là một nơi đầy hiểm nguy. Nếu không, nó đã chẳng trở thành nơi bọn cướp biển lẩn trốn. Tôi tiêu diệt cướp biển, dẫn dắt cư dân đảo tự lực cánh sinh. Trước khi nhà họ Lý mang vật tư và kỹ thuật sinh tồn đến, điều kiện sống của chúng tôi vô cùng gian khổ. Nguồn sống chủ yếu là ra khơi đánh bắt cá. Biển cả sóng gió lớn, thường gặp bão tố, chưa kể những ác thú dưới biển.”
“Khi ấy, pháp lực của tôi chỉ vừa khôi phục, thực lực không bằng bây giờ. Có lần chúng tôi gặp phải hải thú, đội tàu thô sơ của chúng tôi suýt bị tiêu diệt hoàn toàn. May thay, Bando Shuichi đã cứu chúng tôi. Người này là Tông Sư của Thiên Nhẫn Tông ở Đông Doanh. Suốt gần một thế kỷ qua, ông ta đã rong ruổi trên biển để săn lùng một con hải thú từng tấn công ven biển Đông Doanh, nuốt chửng vô số sinh mạng.”
Lý Dục Thần nghe vậy thì chợt hiểu ra, hóa ra Bando Shuichi là người của Thiên Nhẫn Tông. Chẳng trách cái tên này nghe quen. Trước đây Tiền Khôn từng nhắc đến người này.
Thiên Nhẫn Tông luôn nhắm đến cây cung Tiền Vương của nhà họ Tiền, mục đích chính là để chế ngự hải thú. Có lẽ chính là con mà Bando Shuichi đang săn lùng.
“Sư đệ, cậu cùng tôi đi gặp cao thủ Thiên Nhẫn Tông này đi.”
Lục Kính Sơn kéo Lý Dục Thần đến phòng khách.
Bando Shuichi là một lão già thấp bé, mặc bộ đồ đen, ngồi quỳ trên tấm thảm trong phòng khách, bên cạnh đặt một thanh kiếm có chuôi kiếm bằng gỗ, thân kiếm được đặt trong vỏ kiếm làm bằng tre.
Lý Dục Thần dùng thần thức quét qua, biết lão già này quả thực là một cao thủ. Ít nhất đạt cảnh giới Tiên Thiên, nếu xét theo lôi kiếp thì có lẽ ở mức một hoặc hai, nhưng trên người ông ta tỏa ra một luồng sát khí sắc bén mà chỉ nhờ cảnh giới hiện tại, Lý Dục Thần mới cảm nhận được.
“Haha, ông Bando, lâu rồi không gặp!”
Lục Kính Sơn cười lớn bước vào.
Bando Shuichi khẽ gật đầu chào: “Chào Lục đảo chủ!”
“Đây là sư đệ của tôi, Lý Dục Thần, gia chủ hiện tại của nhà họ Lý ở kinh thành.” Lục Kính Sơn giới thiệu.
Bando Shuichi không chào hỏi, chỉ liếc nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt có phần sâu xa.
“Bando, ông quả là khách quý. Bình thường tôi mời cũng không mời được ông. Lần cuối chúng ta gặp nhau trên biển là bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
"Ba mươi năm."
“Phải rồi, thoắt cái đã ba mươi năm. Xem ra tu vi của ông Bando càng lúc càng cao.”
“Tu vi của Lục đảo chủ còn khiến tôi ngạc nhiên hơn.” Bando Shuichi nói, “Xem ra đảo chủ đã khôi phục được công lực ngày trước.”
“Còn lâu mới khôi phục được!” Lục Kính Sơn xua tay, tự giễu cợt: “Cả đời này tôi cũng khó mà hồi phục như xưa. Thôi, không nói chuyện này nữa. Ông Bando hiếm khi đến đây, chi bằng chúng ta uống vài chén? Vừa hay mấy vị sư đệ của tôi trước đó đã để lại hai vò rượu tiên Côn Luân.”
Bando Shuichi nghiêm mặt nói: “Lục đảo chủ, tôi làm phiền lúc đêm khuya, thật ngại quá. Chỉ là tình hình cấp bách, tôi không thể không đến. Rượu thì không uống, tôi chỉ nói vài lời rồi đi ngay.”
“Ồ, mời ông Bando cứ nói.”
“Hôm nay Chisana đã đến đây, chắc đảo chủ đã biết chuyện rồi nhỉ?”
Sắc mặt Lục Kính Sơn hơi trầm xuống. Dù anh ta đoán Bando Shuichi đến đảo Cửu Long là có liên quan đến chuyện này, nhưng trong lòng vẫn hy vọng mình đoán sai.
“Ông Bando, nếu ông đến để làm thuyết khách cho gã ta, thì thôi khỏi.”
Gương mặt già nua của Bando Shuichi, vốn đã khô cằn vì gió biển, thoáng hiện một chút thất vọng.
“Vậy là Lục đảo chủ đã từ chối à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất