Đại Ninh ra khỏi biệt thự không xa đã nhìn thấy Trần Cảnh trên con phố đối diện.
Bốn bề xung quanh im lìm vắng lặng, anh cong một chân lên, chân còn lại duỗi ra, ngồi trên mặt đất hút thuốc, thản nhiên như không. Bên cạnh người đàn ông toàn là tàn thuốc lá, nhưng anh lại không đi đến nơi cô không thể tìm thấy.
Người đàn ông này đang dần thay đổi. Lúc mới gặp anh như một cỗ máy không có tình cảm, trên người mang theo vẻ bi quan chán đời. Sau đó anh cố gắng làm một người anh trai tốt. Cho tới hôm nay, e là ngay cả chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy.
anh đang bị một người thay đổi không ngừng, nhưng buồn cười là cho đến tận tối hôm nay, anh mới ý thức được.
Một kẻ lạnh lùng cô độc, dần dần trở nên sa sút, tự ti.
Đại Ninh cong môi giẫm lên giày cao gót, cạch cạch cạch đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống bên người anh.
Cô nũng nịu nói: "Anh, sao đột nhiên anh lại bỏ đi vậy, em còn chưa giới thiệu anh với ông nội đâu."
Trần Cảnh ngước mắt, trong mắt không chút gợn sóng nhìn Đại Ninh.
anh cũng không phải ngốc, chỉ là đơn giản. Yêu đơn giản, hận cũng đơn giản. Yêu thích thì cố gắng bảo vệ, toàn tâm tín nhiệm. Chán ghét thì không chút do dự phá hủy.
Trần Cảnh nhìn bầu trời đêm đen như mực sau lưng Đại Ninh, lần đầu tiên cảm thấy mình là một con quái vật.
Lúc Trần Cảnh còn là đứa trẻ bước ra khỏi rừng rậm đi về phía loài người, anh chưa hề cảm thấy, lúc bị các bạn học chế giễu bắt nạt, anh chưa hề cảm thấy.
Rõ ràng anh biết Kỷ Đại Ninh không có ý tốt nhưng lại không chịu đi xa. Ngồi bệt xuống đường, rốt cục Trần Cảnh cảm thấy mình đúng là một con quái vật.
Suốt buổi tiệc không ai bắt chuyện, bị người vắng vẻ, Trần Cảnh đột nhiên hiểu được, Kỷ Đại Ninh đang đùa anh.
Trong khoảng thời gian này, lúc lên thiên đường, lúc xuống địa ngục.
Cô như một đứa trẻ xấu xa, nhìn anh lúc thì thất vọng, lúc thì mừng rỡ. Cô đã quá quen với những thủ đoạn này, chơi không biết mệt.
anh biết cô xấu xa, so với tưởng tượng của anh còn xấu xa hơn.
"Vì sao?" Trần Cảnh hỏi.
Đại Ninh có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng rằng Trần Cảnh sẽ vô cùng phẫn nộ. Không ngờ rằng chẳng những anh không đi xa mà còn có thể bình tĩnh hỏi cô vì sao.
Đại Ninh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tủm tỉm nói: "Anh đang nói gì vậy, người ta nghe không hiểu."
"Em, hận anh?"
Đại Ninh mở to hai mắt: "Vì sao anh trai lại nghĩ vậy, người ta thích anh còn chưa hết, sao lại hận anh được?"
Ánh mắt của cô ngập nước, nhìn không ra chân thành hay là nói láo.
Trần Cảnh duỗi tay sờ lên lông mi của cô, Đại Ninh ngay lập tức giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng cọ cọ bàn tay anh.
"Em, vì sao lại, lại đối xử, như thế, với anh." Đã không hận, tại sao lại ngang ngược đùa bỡn tâm tình anh.
Nếu như không gặp phải cô, anh vẫn sẽ là cái bóng độc lai độc vãng, không biết khó chịu trong ngõ tối như cũ.
Cô nghiêng cái đầu nhỏ, phồng hai má nhìn anh.
"Người ta làm gì với anh chứ, như vậy sao?" Cô định hôn môi anh một chút.
Trần Cảnh chế trụ cánh tay cô, dưới sức lực của anh, Đại Ninh giống như chim bị túm cánh, không thể bay nhảy ở trước mặt anh, cũng không thể nào cựa quậy.
Cánh môi mỏng của người đàn ông gần trong gang tấc, cuối cùng Đại Ninh cũng có chút tức giận.
Cô nhớ thương cái vận may khiến cho người ta thoải mái toàn thân, nhưng lại thích dùng tình cảm của Trần Cảnh để tổn thương cảm xúc của anh. Nếu cô đã chiếm được sự yêu thích thuần túy này, có thể tùy ý tổn thương anh, vì sao cô phải đối xử tốt với anh?
anh không chịu tạt acid Kỷ Điềm, chứng minh phần tình cảm này cũng chưa đạt tới cực hạn, sự bất mãn và không vui ẩn sâu trong lòng cô cũng bắt nguồn từ đây.
Cố ý muốn để anh khó chịu, hồn bay phách lạc, ai bảo anh không chiều theo ý mình.
Đại Ninh không thích lý luận với người khác. Có gì hay mà nói chứ, chẳng phải hôn một cái là giải quyết được sao. Nhưng lần đầu không cho hôn, lần hai cũng không cho hôn, cô vốn đã không có tính nhẫn nại, bây giờ trong lòng chỉ còn tức giận.
Cô không cười nữa, khuôn mặt nhỏ lạnh xuống.
"Em tức giận." Cô nói rõ ràng từng chữ: "Em muốn chia tay với anh."
Trần Cảnh càng tăng thêm sức lực trên tay, đôi đồng tử màu nâu xám lạnh lùng nhìn cô.
Hai người đều có vài phần nóng giận, chỉ là trong mắt anh ẩn chứa nhiều thứ hơn thế. Hàm dưới Trần Cảnh căng ra, đột nhiên có chút hận cô.
Với Kỷ Đại Ninh mà nói, anh chỉ như một trò đùa.
Cùng cô chơi đóng vai làm anh trai cô, vì cô mà đánh quyền anh không màng sống chết. Lúc cô nói muốn quen mình, anh cả đêm không ngủ, đôi mắt trong bóng tối toát ra ý cười. Thậm chí như một tên ngốc, cắn đầu lưỡi luyện tập phát âm.
Mà cô thì sao, lúc vui vẻ thì nói muốn ở cùng anh cả đời, trong nháy mắt tức giận thì không ngần ngại nói chia tay.
Cho dù biết cô xấu xa như vậy, anh cũng sẽ không tùy tiện nói hai chữ đó ra miệng, vậy mà cô lại nói thật nhẹ nhàng.
Trần Cảnh khẽ bóp bả vai cô, để Đại Ninh ngã vào ngực anh.
anh luôn luôn bao dung nuông chiều cô, đây là lần đầu tiên anh dữ tợn như vậy, cúi đầu hôn cô.
Môi cô bị người hung hăng mút, Đại Ninh nháy mắt mấy cái, hưng phấn nói: "Đoàn Tử ngốc, còn không mau trộm."
Đại Ninh thả lỏng cơ thể, cánh tay mềm mịn thuận thế vòng lên ôm lấy cổ Trần Cảnh. Cô nhắm hai mắt, hàng mi đen như cánh bướm khép lại, yêu kiều thở dốc trong ngực anh.
Bàn tay Trần Cảnh đang nắm chặt bả vai cô dùng sức lớn đến mức như sắp bóp nát xương cốt cô. Nghe cô hừ hừ, một cái tay khác dứt khoát chế trụ ót cô, mạnh mẽ hôn cô.
Đại Ninh mở mắt ra, ánh mắt mê mang, bị hôn đến mức hít thở không thông.
Cô kéo tóc anh một cái, cũng mặc kệ anh có đau hay không, tỏ vẻ kháng cự. Bỏ cuộc, không thở nổi nữa.
Trần Cảnh dừng lại một chút nhưng không rời khỏi, theo cổ cô hôn xuống.
Cô mặc lễ phục trễ vai, da thịt lộ ra bên ngoài nhẵn nhụi trắng nõn.
Tay anh bóp lấy vòng eo mềm mại của cô như muốn bóp nát cô, nhưng cuối cùng lại không đành lòng, chỉ càng giữ chặt hơn, khuỵu gối kéo cô về phía mình.
Đại Ninh vô lực vắt tay lên vai anh, để mặc anh hôn, tò mò nhìn anh phát điên, đôi mắt đen như nước nho, lại bình tĩnh như đầm nước.
Mãi cho đến khi cô trông thấy hình bóng trên con phố đối diện.
Đêm tháng sáu, bướm đêm trước mắt cô bay về phía đèn đường đối diện, cô thuận theo bóng đen u ám cao lớn trên mặt đường, nhìn thấy người đàn ông đứng dưới ngọn đèn.
Con ngươi anh đen như mực, đôi môi trắng bệch lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.
Trần Cảnh còn đang trằn trọc trước ngực cô, Đại Ninh mất hai giây mới phản ứng kịp, trong mắt cuối cùng cũng có chút cảm xúc nhàn nhạt.
Mùa đông tuyết lớn bay đầy trời kia, cô từng nằm trong ngực người đối diện, đau đến độ khóc thút thít.
Thanh Đoàn run lẩy bẩy, còn nhanh hơn tê tê đào hang, tự đào một cái hố trong biển ý thức, nhanh chân trốn vào.
Trần Cảnh cũng cảm giác được có ánh mắt khác, buông Đại Ninh ra.
Cô cả ấp úng tự đứng thẳng lên, làn váy màu hoa hồng dính khói bụi lấm ta lấm tấm. Lễ phục trễ ngực bị Trần Cảnh làm trượt xuống một chút, cánh tay cô bắt chéo nhau, kéo váy lên.
Đại Ninh cắn môi, nhẹ nhàng cười với người đàn ông phía đối diện: "Này, Triệu Dữ."
Triệu Dữ bước tới, dừng lại trước mặt cô, vươn tay về phía cô.
Trong mắt anh không có chút sắc thái nào, nặng nề như biển chết, so với lần đầu tiên nhìn thấy vào ba năm trước thì giống như một cỗ thi thể không có cảm xúc.
Đại Ninh không biết vừa rồi anh có xem hết toàn bộ quá trình hay không, rốt cuộc nhìn được bao nhiêu.
Nhưng cô hiểu được ý nghĩa cái vươn tay này của Triệu Dữ. Khoảng cách một thước ngắn ngủi, nếu như cô đặt tay lên, Triệu Dữ có thể không truy hỏi bất kỳ điều gì.
Mặc kệ là cô chết đi sống lại hay là sau ba năm xa cách, cô ở đầu đường, trong ngực người đàn ông khác hôn đến triền miên. Đại Ninh còn chưa cử động, tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo khác nắm chặt.
Nhìn Triệu Dữ trước mặt không có chút cảm xúc gì, Đại Ninh nhếch môi cười, chờ bọn họ đánh nhau. Nếu như có ai chết thì cô lời rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất