Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Người như anh và Kỷ Đại Ninh thật sự có tương lai sao? Thế giới của anh đơn giản cô độc, mà thế giới của Đại Ninh thì lộng lẫy nguy nga. Càng đến gần, anh mới càng phát hiện ra sự chênh lệch.   

             Nếu như có một ngày cô chán ngấy, muốn anh rời đi, anh đến cả quyền nói không cũng không có.  

             Lòng Trần Cảnh trầm xuống. Ngọt ngào tối hôm qua bây giờ lại biến thành gông xiềng, làm lòng người nặng nề không thoát ra được.  

             Giữa tiếng trò chuyện huyên náo, bỗng có người hô lên: "Ông chủ Kỷ xuống rồi!"  

             Quả nhiên trên bậc thang trải thảm, một ông cụ mặc lễ phục đang được một cô gái trẻ dìu xuống.  

             Đám người theo bản năng còn nghĩ đây là cô hai mới được nhận về nửa năm trước, không ngờ tới vào giây phút trông thấy mặt cô gái này, cả đám đều thừ người ra.  

             Cả người cô gái là màu đỏ rực rỡ. Cô mặc một chiếc váy dài màu hoa hồng đỏ, trên váy điểm xuyết hoa hồng rất sống động. Lễ phục cắt xén vô cùng vừa vặn, phối thêm chiếc vòng ngọc nhỏ nhắn đáng yêu, nhẹ nhàng phác hoạ ra đường cong thân thể cô.  

             "Kỷ... Kỷ Đại Ninh?" Một quý cô không thể tin nổi, thấp giọng hô một tiếng.  

             Nhiều năm không thấy bóng dáng, đột nhiên không kịp chuẩn bị gặp lại "ác mộng của toàn bộ thiên kim thủ đô" này, mọi người suýt chút nữa không phản ứng kịp. Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt rực rỡ nhìn quanh hội trường. Có mấy thanh niên trẻ tuổi lần đầu tiên gặp cô, thất thố làm đổ rượu lên âu phục.  

             Tập thể mấy thiên kim sợ run cả người, nghiến răng nhìn cô.  

             Sao cái tai họa này còn chưa chết!  

             "Xin cảm ơn lời chúc của các vị." Ông chủ Kỷ vỗ tay cháu gái nhỏ, cười ha hả nói: "Người già rồi, hiếm khi nào được thấy náo nhiệt như vậy. Lần này Ninh Ninh nhà tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về để chúc thọ lão già này, không biết lão già này còn có thể sống thêm được mấy năm nữa đây."  

             "Thân thể ngài Kỷ khoẻ mạnh như vậy, sống đến một trăm hai mươi tuổi cũng không thành vấn đề."  

             Đám người nhao nhao phụ họa, lời dễ nghe tuôn ra như suối.  

             Ông Kỷ dùng một hai câu qua loa dẫn đề tài ra khỏi Đại Ninh, sau đó khiêm tốn khách khí dẫn theo Đại Ninh đi chào hỏi cô dì chú bác.  

             Trong một góc phòng hẻo lánh, Trần Cảnh nhấp môi nhìn Đại Ninh.  

             Trước khi đến đây, anh đã nghĩ tới vô số tình huống, anh như thế này có khiến Đại Ninh mất mặt không, đến lúc chúc thọ ông Kỷ, ông cụ có thể không thích anh hay không?  

             Nhưng cho đến bây giờ, anh chưa từng nghĩ tới sẽ là tình cảnh này.  

             Món quà anh tỉ mỉ lựa chọn bị quản gia khách khí nhận lấy, trong đám đông Đại Ninh là tiêu điểm toàn hội trường, cô vốn là người kiêu căng tùy hứng, nhưng bây giờ, công chúa nhỏ nở nụ cười vừa đúng, đi bắt chuyện với mọi người.  

             Càng buồn cười hơn chính là câu chúc thọ Trần Cảnh lặp đi lặp lại, cắn đầu lưỡi chảy máu đầm đìa để tập luyện cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng.  

             Hao hết sức lực và dũng khí đi đến bên cạnh cô, anh giật mình nhận ra mình thấp hèn như một con chó.  

             anh chờ mong Đại Ninh bước tới, hoặc là chỉ dùng ánh mắt tìm kiếm anh thôi cũng được, thế nhưng chờ đợi thật lâu, cô thậm chí còn chưa từng có ý định tìm kiếm anh.  

             Ngược lại có rất nhiều người dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá một kẻ không hề ăn nhập với hoàn cảnh như anh.  

             Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.  

             anh vốn không thuộc về nơi này. Nếu sớm biết tới đây là tự rước lấy nhục, anh đã không tới.  

             Nhớ tới sáng hôm nay Lý Minh mỉm cười tiễn anh đi, còn nháy mắt ra hiệu để anh lấy lòng ông nội tương lai, trong lòng anh dâng lên mấy phần trào phúng.  

             Trên đấu trường anh là kẻ vĩnh viễn không biết thua trận, xưa nay chưa từng ngã xuống. anh coi trọng tôn nghiêm như vậy, vì sao lại khiến mình trở nên tự ti chật vật đến mức này.  

             Trần Cảnh liếc mắt nhìn thiếu nữ trong bộ váy hoa hồng đỏ, đứng dậy rời đi.  

             Bên trong biển ý thức, Thanh Đoàn thút thít nói.  

             "Đều tại cô, Trần Cảnh bỏ đi rồi kìa. Anh ta đi mà cô không biết sao?"  

             "Tôi biết chứ. Nhưng người ta thật vất vả mới quay về, phải để người ta chơi cho đủ đã." Đại Ninh cúi đầu chào hỏi một vị khách khác, trong lòng thong thả đáp lời Thanh Đoàn: "Tôi còn chưa gấp, cậu gấp cái gì chứ?"  

             "Cô biết rõ anh ta không thích ứng, cái gì cũng không hiểu, vậy mà còn cố ý lơ anh ta."  

             Đổi lại trong tiểu thuyết gốc, quý công tử "Ngôn Cảnh" được Quan Tái Thường bày mưu nghĩ kế, huấn luyện đến lợi hại, gặp những tình huống này có lẽ như cá gặp nước.  

             Nhưng Trần Cảnh của bây giờ chỉ là một người đàn ông đến từ Phượng Minh, dựa vào đấm đá để sinh tồn.  

             Đại Ninh đối xử với anh lúc lạnh lúc nóng, thái độ khi thì nhiệt tình khi thì vắng vẻ. Tối hôm qua vừa mười ngón đan xen với anh, hôm nay lại giống như chưa từng biết anh, là ai cũng không chịu nổi.  

             Mặc dù Trần Cảnh yêu cô, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Một người có xem trọng một người khác hay không chỉ cần nhìn những chi tiết nhỏ là biết. Nếu đêm nay Đại Ninh chịu nhìn anh một chút, cho dù không thích ứng, anh cũng sẽ ở lại.  

             Nhưng rõ ràng là cô không thèm nhìn Trần Cảnh một cái, anh hiểu ra gì đó nên mới rời đi.  

             "Làm sao cậu biết là tôi cố ý, thông minh lên đi Đoàn ngốc."  

             Thanh Đoàn nghẹn một búng máu nơi yết hầu: "Chờ anh ta biến thành 'Ngôn Cảnh', cô đi mà hối hận!"  

             Nếu bây giờ làm tổn thương người ta, chờ đến ngày đồ hũ nút biến thành nhân vật lớn, nó và Đại Ninh muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.   

             Giữa khung cảnh ăn uống linh đình, Thanh Đoàn nghe thấy giọng nói trong vắt của cô. Đại Ninh nói: "Cậu đã xem huấn luyện chó chưa? Để cho anh ta cảm thấy mất mát, hoài nghi bản thân, sau đó an ủi một chút, lặp đi lặp lại, anh ta sẽ trở nên trung thành, lo được lo mất, cho một chút tốt đẹp là đã vừa lòng thỏa dạ."  

             "Thế nhưng..." Thanh Đoàn nhỏ giọng nói: "Cô thừa nhận anh ta là bạn trai cô."  

             "Bạn trai?" Giọng điệu Đại Ninh nhẹ nâng lên, như đứa trẻ không hiểu gì, lại mang theo vài phần trào phúng.  

             Thanh Đoàn há hốc mồm, khó chịu cúi thấp đầu.  

             Đại Ninh nhẹ nhàng gõ lên gáy nó một cái.  

             "Tình yêu gì đó, thật ra chỉ là sắc dục làm mờ mắt mà thôi." Đại Ninh đi ra khỏi đám đông, dùng giọng nói ngây thơ không hiểu sự đời hỏi: "Có thể yêu Kỷ Điềm, lại nói thích tôi, thế giới này làm gì có tình yêu. Tôi và Kỷ Điềm đều ti tiện như nhau. Bọn họ đã thích sự ti tiện này, vậy thì cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ chấp nhận hết, không phải sao? Chẳng lẽ tôi chán ghét bọn họ, thích xem bọn họ khổ sở là sai?"  

             Thanh Đoàn mở to mắt ngỡ ngàng. Là, là như vậy sao?    

             Đại Ninh lanh lợi hòa vào bóng đêm tháng sáu.  

             Thanh Đoàn hỏi: "Cô định làm gì vậy?"  

             Đại Ninh cười hì hì: "Ai nha, không phải bạn trai cà lăm tức giận thất vọng rồi sao? Để anh ta hôn chết tôi trút giận thôi."  

             Thanh Đoàn: "..."  

             *  

             Trong buổi tiệc mừng thọ, con trai ông chủ một cửa hàng châu báu ở Tuyền Châu muốn chen đến gần Đại Ninh mà không được. Cuối cùng cậu ta chỉ đành canh đúng lúc cô ra ngoài, vội vàng chụp một tấm.  

             Ảnh chụp chỉ là sườn mặt mơ hồ của cô gái nhỏ. Cậu ta chậc lưỡi một tiếng, đôi mắt sáng rực nhìn thiếu nữ trên tấm ảnh, cảm thấy động lòng không dứt. Khuôn mặt non nớt này, phong thái yêu kiều này, đúng là người đẹp cực phẩm.   

             Cậu ấm họ Đặng này có chút dở hơi, cái gì cũng thích đăng lên vòng bạn bè. Cậu ta mở điện thoại, viết một câu ——  

             "Cô nàng đẹp nhất tao từng gặp, thật muốn làm một trận."  

             Phía dưới đăng kèm tấm hình một cô gái. Nhấn đăng được một lúc lâu, cậu ta mới nhớ tới, bình thường mình chẳng kiêng kị gì, một đám bạn bè đều thuộc dạng ăn chơi như nhau.  

             Thế nhưng hôm qua, bố cậu ta dẫn cậu ta đến một buổi tiệc để thương lượng chuyện hợp tác, trong bữa tiệc có thêm phương thức liên lạc với mấy đối tác.  

             Cậu Đặng khẽ chửi thầm một tiếng, nhìn hai chữ "ngài Thập" trong danh sách bạn bè, quên chặn bọn họ mất rồi!  

             Nhưng chắc cũng không sao đâu nhỉ? Người trong giới ai mà chẳng biết chơi, cậu ta cũng chỉ nói miệng mà thôi: "A Thập" bên người cậu Triệu kia nhìn qua cũng là người trầm ổn, chắc cũng không đến mức quan tâm cuộc sống riêng tư của cậu ta.  

             Ở bên kia điện thoại, A Thập đang tranh thủ thời gian xem con trai mình tập đi.  

             Cậu ta đi theo cậu Triệu mấy năm nên kết hôn muộn, hiện tại đã cưới được một bà xã mặt mũi không tệ, trước đây không lâu vừa có con.  

             Cậu ta tràn đầy tình bố ngắm con xong, nhìn thấy trạng thái đầu tiên trên bảng tin, hoàn toàn sửng sốt.  

             A Thập vội vàng mở tấm ảnh lên, là cô... Cậu ta sẽ không nhớ lầm! Là cô, cô chủ nhỏ năm đó!  

             A Thập không chút nghĩ ngợi, chạy vào biệt thự.  

             Triệu Dữ đang xem tài liệu, Triệu An An ở dưới lầu đang làm bài tập. Triệu An An lúc mới sinh bị thiếu oxy, trong chuyện học tập đều là học nhiều hiểu ít. Cô bé nghiêm túc vuốt ve chiếc bút chì xinh đẹp, nhìn anh A Thập chạy như bay lên tầng.  

             "Cậu Triệu, tôi nhìn thấy..." Lời đã ra đến miệng, A Thập lại do dự. Có phải cậu ta nhìn lầm rồi không? Dù sao cậu ta cũng tận mắt nhìn thấy cô cả trúng đạn. Nếu như tin này là giả, vậy chẳng khác đâm một dao vào ngực cậu Triệu.  

             Triệu Dữ lạnh lùng ngước mắt: "Nói."  

             A Thập cắn răng làm ra quyết định, đưa di động đưa cho Triệu Dữ.  

             "Ngài tự xem đi."  

             Triệu Dữ liếc cậu ta một cái, cầm điện thoại di động lên, thản nhiên cụp mắt nhìn.  

             Cửa sổ mở toang, gió nổi lên, thổi tài liệu kêu phần phật. Con ngươi Triệu Dữ co rụt lại, nhìn chằm chằm thiếu nữ trên màn hình.   

             Điện thoại trong tay anh trượt xuống, bộp một tiếng rơi xuống đất.  

             A Thập nhìn đôi môi đang run rẩy của người đàn ông trước mặt, gần như là chật vật, vội vàng đi lên nhặt điện thoại rớt dưới đất.  

             Triệu Dữ hô hấp dồn dập, toàn thân đều đang run rẩy, ngón tay ra sức đến trắng bệch.  

             Trong chớp mắt, A Thập giật mình tưởng rằng trong đôi mắt của Triệu Dữ sẽ chảy ra hai dòng máu đỏ.  

             Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Dữ không nói một lời, đẩy cửa đi ra ngoài.  

eyJpdiI6InhMU2NZd3FtMU5mUVJCQkpIUWFPelE9PSIsInZhbHVlIjoiSk1ZS0VaYWlzY3h2RGYyMlFtRFVRT3EzYmZHSUpoU0VVZnk1alhRK1krNFgyQ3JUT29QYTZxUUJKNEdCU0YwZWhxV1ZOeExKVDFFclRcL0F6bDc2bzZlZks3RnpyWjRUd1BCQTdiWDVsSFAwazNDM0twYUROM2I3MUx2djhoZnNZa2dld3FlSjV3QWQrU3BUZG96cUtnejFzTTkzUjZwb0V6TjlESHFUeXVPaVRRVExqM2poWWp2YVdCYmo1YTNsRkhcL3NPc0NVRlwvUHdheGdKU3ZWOFJIVlFsZkVLc1hnZWpCUXkzbG02dkV2c28rdHRSTnlUbnNZSzJudFB6ZmMwWUd6XC85Y0c2UUVoM05HWThxYXhXWjVack54czVLSjRIRmVHaTBmSDBudGxuRHZTQmkxY1NMWXh3QmRzVUh0dlB6eWRzeUJtZzUwSnFSc05MVkRrV3RKYnF2MUh4SjdwdVBpN1E5enJHUUlKUFVGY3J1WXk3WlRYb3lDc2V1NWE4SEw3M0V5UTdVTW1sUE5SNGRoQ0duek1jYjFrY3NIUmloOWJOWGtOQTIzbW89IiwibWFjIjoiNDYxMjk0MWQyMmE3MTlkYjZjMTMzOGI5ZmZlYjg1ZDhmNzgwNzJmNTllODBkOTM2NGQwOGQ0MTI0YWI3N2QzMyJ9
eyJpdiI6ImxITnhzVDdQUEplc00zTCtscDdUNUE9PSIsInZhbHVlIjoiRVJnTlwvdUNwU3Z3bll3amdqZGlCMlkyQVg4am1wSUNPdnJjM1wvaTlWZ1U2ak5SM1wvejA0R3BqZXFLTjduUzAzRzZEWGZzNVdBemZyTWRmSWdoeWlMSUlpekdkaVI3a1A1WEFQU2w0bkRLang4UFlTK1cyZDlPa3pRcDI2dUJhdzJjM1NneDdLVmp1ZFBIS0lPZGZcL2NmNmlEQnoyb0dOdnFtZFZkNWoxcFwvQUNyaDhWT0VPT0J4UzUzTHlPeStoY0RUdnlzRE5DVlwvenMwZ0xEWDI5aitIS3RRcDZBRFwvaVRNVTloRzFWalNGWldMYUo2V3A0QTNHMEE3OGtpd3Ric2xsWjRxNjVlcTVPUllra09ISWdMeUVBPT0iLCJtYWMiOiJiYTFjODQ1MjRlODljZmEyNTRkYzY2ZjE0MDQ5MGIxMTE2MWI4ZjhiN2IyZTVjZmZhODVmZTFlZjJmODg5NDdmIn0=

             Tác giả có lời muốn nói: Báo động trước một màn đẫm máu…

Ads
';
Advertisement