Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 "Nhìn đi, bảo bối, người đàn ông trước kia của cô, hình như cũng không để ý đến cô lắm nhỉ?" Thời Mộ Dương lướt tay qua mặt cô, giọng điệu bỡn cợt: "Có lẽ cô cũng chỉ có thể trở về với tôi, cố gắng quỳ xuống nhận sai, nói không chừng hầu hạ tôi và các anh em của tôi sướng rồi, tôi có thể giữ lại một mạng cho cô."  

 

Đại Ninh nghe được những lời này, đương nhiên biết là cố ý chọc tức Ngôn Cảnh, cô hận không thể cho Thời Mộ Dương một lời khen tức sắp ngất đến nơi! Cũng phối hợp quá đấy chú nhỏ!  

 

Nhưng Ngôn Cảnh không hiểu rõ Thời Mộ Dương, đương nhiên cho là thật, sắc mặt anh trắng bệch. Hai ngày trước biết Đại Ninh rời khỏi nhà họ Kỷ, nghe nói là đi cùng người mà cô thích, toàn thân Ngôn Cảnh đều trống rỗng. Hôm nay giao thừa, anh vốn mong đợi xa vời rằng cô đã trở lại nhà họ Kỷ, nếu được, anh đứng từ xa liếc nhìn cô một cái là tốt rồi. Không ngờ tình cảnh của cô không giống như mình nghĩ.  

 

Người đàn ông này cũng không quý trọng cô, thậm chí còn định tổn thương cô.  

 

Cũng không giống như Thời Mộ Dương, Ngôn Cảnh trong tay chỉ có năm mươi lăm phần trăm cổ phần. Còn có hai bảy phần trăm nữa ở trong tay Quan Tái Thường.  

 

Tất cả cơ nghiệp nhà họ Ngôn bây giờ đều nằm trong tay anh. Anh chưa từng nhìn thấy mẹ mình, nhưng cũng đã từng nghe Quan Tái Thường nói, đó là một người phụ nữ dịu dàng, rất trông đợi vào mình.  

 

Mà lúc này đây...  

 

"Tôi cho anh." Ngôn Cảnh nhắm lại mắt: "Cho anh tất cả."  

 

Trong nháy mắt, Thời Mộ Dương nhìn người phụ nữ rưng rưng nước mắt trong ngực, sắc mặt tái xanh!

Rõ ràng đã được như ý nguyện, nhưng trong lòng Thời Mộ Dương lại không hể có nửa phần vui sướng, ngược lại còn vô cùng u ám.  

 

Vậy mà Ngôn Cảnh lại đồng ý!  

 

Sau đó thì sao, Thời Mộ Dương nghĩ thầm, điều này chứng tỏ anh mới là người xấu lòng dạ ác độc, để chứng minh người đàn ông đối diện yêu thương cô bao nhiêu sao?  

 

Thời Mộ Dương không hề muốn sáu mươi phần trăm cổ phần kia! Kỷ Đại Ninh muốn đi theo người khác sao, nằm mơ đi! Anh sẽ không để cho cô được như ý nguyện, cho dù cô không sống được bao lâu, chết cũng phải chết trong ngực anh!  

 

Nhưng dù thế nào anh cũng sẽ không thừa nhận Đại Ninh quan trọng hơn những lợi ích này.  

 

Thời Mộ Dương giữ chặt đầu của người trong ngực, sau đó để cho bọn họ đối mặt nhau, anh không biết có thể khơi ra ánh mắt của bọn họ hay không.  

 

"Không đủ." Thời Mộ Dương nói: "Muốn cô ta bình an, còn phải thêm cả bảo khoáng Ổ Đông."  

 

Nói xong, anh cưỡng ép đưa người đi, cũng may bình thường Tác Nhị không có đầu óc nhưng lúc làm chuyện xấu thì ngược lại. Một chiếc xe lao tới, Thời Mộ Dương dắt Đại Ninh lên xe.  

 

Anh cũng không nhìn người đàn ông ngoài xe kia, táo bạo đá ghế trước một phát: "Lái xe!"  

 

Lái xe biết tâm trạng ông chủ cực kỳ xấu nên lái xe đi rất nhanh.  

 

Đại Ninh trông thấy từ ngoài cửa sổ xe, Ngôn Cảnh đuổi theo mấy bước, đầu của cô bị Thời Mộ Dương ép nghoảnh lại, cô ngẩng đầu, lập tức đối mặt với một gương mặt nổi bão.  

 

"Nếu như bây giờ tôi nói, tôi rất muốn trở về với anh thì anh có tin không?"  

 

"Ha ha."  

 

Tâm trạng Thời Mộ Dương cực kỳ tệ, lần đầu tiên bắt cô đến, anh còn phơi nắng cùng cô. Lần này trở về, đương nhiên Đại Ninh sẽ không được đối xử tốt như vậy nữa, anh như bị đả kích thành tên tội phạm bắt cóc chân chính, cột hai tay cô vào đầu giường, trong phòng yên lặng, chỉ có bác sĩ thi thoảng đi đến rút hai ống máu.  

 

Nếu như không phải Đại Ninh biết cơ thể này không có gì đặc biệt thì cô còn tưởng vẻ mặt kia của Thời Mộ Dương là muốn bắt cô đi làm thí nghiệm.  

 

Đến mức này rồi mà anh còn không hi vọng cô chết. Đáng tiếc, cô không chống cự được bao lâu nữa.  

 

Ngôn Cảnh đồng ý cầm cổ phần nhà họ Ngôn tới cứu cô, Đại Ninh cũng không hề thấy bất ngờ. Nhưng ở trên đường về, đột nhiên Đại Ninh hiểu rõ một chuyện.  

 

Thời Mộ Dương không thể không biết Ngôn Cảnh có bao nhiêu cổ phần, anh biết Ngôn Cảnh còn thiếu năm phần trăm. Mà Quan Tái Thường sẽ không đồng ý cho Ngôn Cảnh cầm tài sản nhà họ Ngôn đến cứu con gái của bên đối thủ.  

 

Cho nên Ngôn Cảnh mãi mãi cũng sẽ không góp đủ sáu mươi phần trăm.  

 

Thời Mộ Dương làm khó Ngôn Cảnh, anh không muốn giao dịch Đại Ninh, cho nên sau khi Ngôn Cảnh đồng ý, anh còn tăng thêm yêu cầu bảo khoáng Ổ Đông.  

 

Đại Ninh cũng không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới bốn năm trước, người của Thân Đồ Phong để Triệu Dữ dùng bảo khoáng đổi Triệu An An.  

 

Lúc ấy Triệu Dữ đồng ý ngay lập tức, mà ở trong lòng Triệu Dữ, có lẽ cô không bằng được Triệu An An, cho nên chắc hẳn Triệu Dữ sẽ không đổi bảo khoáng cho Thời Mộ Dương.  

eyJpdiI6IkVwUVJTQ2dQNUZRVGFkMStZQ1Rsa1E9PSIsInZhbHVlIjoiQ0lMcEg4cVMweitRTEZuaWJEOWdZT2R1dHdRYzJWTytiWXd2aGxzSnRGeFwvOWZuVmlCZzJVc3E1MElLTFBwZDkiLCJtYWMiOiJjNjE2NjgxM2NjZTJmNzQyNjEyMjA5NWY0NmM1YjI4ZTFhZWU0NzI5NmI3Yjc3ZGUzNDU4Y2VjMjMxOWRmZDBhIn0=
eyJpdiI6IldNWXZzemJ3NUZmeUlwdW05SGNKZlE9PSIsInZhbHVlIjoiTWh2bW5ld2VuXC83UjhFVUlxVEpVcGRQVlA2SG1pZjBIOUkxZUk4NkZubWRUME8zVkpHN3lGdGlQQVNcL1FjVUdyQlhmS3RQZlZjQUdGRVdyQk5JeXpwYXZiT09WWnBISGgzbGVaQXlvQVlmSFBiTEtPN0VqQ3h4c0NZWk5YcVJScEJ5ZUFwODFuWjhvMHJWSU1NTFZ1WEN6MFM1aHdZNmwzNTJUMU90aTFrcmprb05kZ0trY1BDcFRGTHdJV0tWSFBkNmk0M1gzWjFjMFY3VzVTTElkTTQwcTk3SWNEVG5ZZFg1NkFqa2kwTjlxN3dSMVJ5ZERYNlo5ajJxT3U0dWNIIiwibWFjIjoiMGFiMjcxMWQ5MjY2NmVjODEyMWJmNzUwNDczNjczMDQ0YTZmODEzM2Y0MzlhYTljNDI4YmZkOGRkMjUwYTUxZiJ9

"Tiểu Thanh Đoàn, cậu rời nhà lâu như vậy có còn nhớ rõ quê hương trông như thế nào không?" 

Ads
';
Advertisement