Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

Chỉ mong cảnh luôn luôn đẹp.  

 

*  

 

Sang năm mới chưa được hai ngày.  

 

Đây là năm mới cuối cùng trong số mệnh của Đại Ninh, cô mặc một bộ đồ tết, sáng sớm đã kéo Thời Mộ Dương muốn đi ra ngoài.  

 

"Tôi dẫn anh về nhà gặp ông nội." Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng của cô toả ra nhiệt độ thiêu đốt người khác.  

 

Thiếu nữ kéo tay của anh, trên mặt Thời Mộ Dương là vẻ không tình nguyện, cuối cùng vẫn bị cô kéo ra ngoài.  

 

Hai người đều hiểu rõ, chút sức này của cô chỉ như mèo nhỏ, nếu như Thời Mộ Dương thật sự không muốn thì cô cũng không thể ép anh được.  

 

Sắp đến nhà, đầu óc Thời Mộ Dương mới tỉnh táo, cảnh giác áp chế cô.  

 

"Quay về!"  

 

Mật ngọt chết ruồi suốt đường, suýt nữa anh đã thật sự xem mình là cháu rể người ta. Thời Mộ Dương đã từng lưu lạc ở đảo tội ác, làm sao ông cụ có thể thừa nhận anh chứ.  

 

Hơn nữa từ nhỏ anh ta đã nhìn ra được có bao nhiều mưu đồ xấu, Thời Mộ Dương khó tránh khỏi nghi ngờ Đại Ninh bẫy mình.  

 

Quả nhiên, ánh mắt Đại Ninh khẽ giật, đột nhiên chạy về phía trước.  

 

"Cứu mạng! Cứu...Ưm..."  

 

Thời Mộ Dương trở tay bịt miệng cô, tức giận đến mức trán nổi gân xanh: "Cô lại đùa tôi?"  

 

Đại Ninh bị giam cầm trong ngực anh không thể cử động, nhưng tiếng kêu vừa rồi của cô đã thành công hấp dẫn người trên một chiếc xe.  

 

Xe kia lùi lại, một người đàn ông chạy xuống từ trên xe.  

 

Trong mắt Đại Ninh lóe lên ý cười.  

 

Cô nước mắt lưng tròng vươn tay về phía Ngôn Cảnh, điệu bộ cầu cứu và lưu luyến.  

 

Thời Mộ Dương bị cô đánh một phát, trên mặt không hề có chút ôn hòa. Lực tay anh cũng lớn hơn, con hổ vốn đang dạo bước trong lòng lập tức bị người ta phóng ra.  

 

"Cô thích anh ta?" Anh nắm chặt cổ Đại Ninh, hỏi với vẻ khó tin, vẻ mặt cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.  

 

Đại Ninh ho khan liên tục.  

 

"Đại Ninh Đại Ninh!" Ngôn Cảnh thấy cô khó chịu như vậy,trong nháy mắt lòng như bị ai đó siết chặt.  

 

"Anh trai cứu em." Lần này nước mắt của cô không hề giả dối, tên Thời Mộ Dương có bệnh tâm thần này không phát bệnh thì thôi, một khi bệnh sẽ không hề nương tay.  

 

Cũng trong chút thời gian này, hai bên hình thành lập trường đối lập.  

 

Không biết đám Tác Nhị chui ra từ chỗ nào, thế lực Ngôn Cảnh yếu ớt, bên cạnh chỉ có hai ba vệ sĩ đi theo anh đến thông cửa.  

 

Hai chữ "anh trai" thân mật đã đạp mạnh vào dây thần kinh Thời Mộ Dương hai phát. Vừa nghĩ tới chuyện trong khoảng thời gian này cô nằm trong ngực anh, chung sống hòa hợp với anh, nhưng tất cả đều là giả vờ, trong lòng cô chỉ muốn trở lại bên cạnh Ngôn Cảnh. Thời Mộ Dương lập tức giận điên lên.  

 

Vì sao chứ, anh không tốt với cô sao?  

 

Vì sao từ nhỏ đến lớn, anh chưa hề bước vào mắt cô?  

 

Trong lòng như bị đâm một kim, Thời Mộ Dương u ám nhìn người đàn ông phía đối diện, ghen ghét trào lên cuồn cuộn khó mà diễn tả bằng lời: "Giết chết anh ta!"  

 

Đám Tác Nhị nhận được mệnh lệnh, sợ hãi nhìn về phía Thời Mộ Dương. Bây giờ không còn ở đảo tội ác không tồn tại pháp luật nữa, tất cả mọi chuyện làm ra đều phải trả giá đắt, ông chủ điên rồi sao?  

 

Dù như thế, bọn họ vẫn kiên trì chấp hành mệnh lệnh của ông chủ.  

 

Nhưng nằm ngoài dự đoán, người đàn ông trước mắt này khó giải quyết hơn so với trong tưởng tượng khó gấp nhiều lần. Thậm chí dưới tình huống không rút súng, một đám bọn họ còn ở thế dưới.  

 

Thời Mộ Dương híp mắt, cũng nhìn ra Ngôn Cảnh có thể một địch mười, anh liếm khóe môi, hơi tiếc là không thể mang rắn lớn ra. Người phụ nữ trong ngực còn đang giãy dụa: "Thời Mộ Dương, anh dám đả thương anh ấy, tôi không để yên cho anh!"  

 

Câu nói này đã khiến Thời Mộ Dương hận không thể bóp chết cô.  

 

Anh huýt sáo, ra hiệu cho người mình đừng đánh nữa, nếu kinh động đến người nhà họ Kỷ thì hôm nay anh không chiếm được lợi gì.  

 

Ngôn Cảnh nhíu mày nhìn Thời Mộ Dương: "Buông cô ấy ra."  

 

Hai ngón tay Thời Mộ Dương đè cổ Đại Ninh, anh dùng thêm chút sức, Đại Ninh không phát ra được tiếng nào.  

 

"Cậu Ngôn." Thời Mộ Dương âm trầm cười nói: "Trả người lại cho anh cũng được, sự hứng thú của tôi đối với người phụ nữ này mãi mãi không bằng được sự hứng thú đối với cổ phần nhà họ Ngôn mấy người."  

eyJpdiI6Ik9naE1cL1V4ZllPWElzQlJpczhNS0F3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImMxMytOZFI2cHMyS1VKVklJWlJlS0hFUDNXR2xGTWlRb1o2T2k5WmJLaVpIMXY4ZUFsNW9KOUtMUUNrVGVnaTciLCJtYWMiOiIxZjg2YjBkNTJhZmZhYzViZWMyMDlhMWE0NTEyZTBhNWRlMjZkODc1Y2MwYzk5ZmQ5N2Q1MmI1MjFiMDA3ZWE3In0=
eyJpdiI6IkV0VVFEaUxPNmZjbUlRc01CVWNBVGc9PSIsInZhbHVlIjoiVkhnM1NINk90RTRsUndSbHg4Ym5Wd3JYa01SaFJUTWNhQkhpSkR1d0Y0MmpCRkZ4c0NlTmpWeWdsRXRsYzNsS2kwV3J2bkVoQlQ0ekI2U3JOSkNvdTZReDRiTDQrQ2tCTGxQQ2JZM0tlSk04VFZBNkpYTHRqXC9zR0FmbUNSa0dNS1NBY1wvMTY5Y0hFcGhWZEZTa2tcL3l1VWJcL0RrSjdjbmF5SW1mY3F2WUNGNjhrdU9LbU1WTUsrU2E4dHBPb29mZkJuU3l3cnZjMFB6YUM5Q2Zab0VPaGpNUVMrTnIzV2d3amYrUzdtdmY0VVZJMDB4SWtMWGVcL1NyWWhZUjI5UmUzWFg0QXhuY0lROGtJMlBSaHRRYkVleHI3NUdJdWdnMENZK1hvRXlWWDhBMEd2ODlBcks5RXpKSFlWNTlvNTlGWUVqbFFoREFoZlVGY0JPZkVVWUEydXI1aHJSVElha3JvQThhVXArZmIrRW9tOGF4ckxQZVVOZjhVTHV1ZVByK2RMUkRhM3c0SmFjMkxwajFWYit3TkhTTXErNDhkRGVBMTlkakRhQTBVZjFvb2F4VHpHV0ZMaWFLSHVQWlE0Wm4rIiwibWFjIjoiOGU5ZDQyMGYwOGU1NTJjZTJhNTNjNTVkYjljMzI5MmI1MDc0M2MxYmNlZmE0MzQ5NmMzN2U3ZGM2NmY2ZjA2ZSJ9

Ngôn Cảnh nhìn Đại Ninh, lòng chùng xuống, nhất thời không nói gì. 

Ads
';
Advertisement