Một giây trước Thanh Đoàn còn đang cầu nguyện, đã qua lâu vậy rồi, Thời Mộ Dương không nhận ra Đại Ninh, kết quả một giây sau phát hiện hy vọng hoàn toàn không tồn tại.
"Đại Ninh, cô đừng hoảng hốt, người ngược đãi Thời Mộ Dương là bố mẹ cô. Mặc dù cô... Khụ khụ, bắt anh ta mặc váy rơm khiêu vũ, nhưng mà lúc ấy cô mới năm sáu tuổi, tuổi nhỏ không biết gì, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu."
"Thật ra còn có một chuyện nữa." Đại Ninh chậm rãi nói: "Lúc mười ba tuổi tôi từng gặp anh ta một lần trong bữa tiệc. Anh trai anh ta nhờ tôi vu oan cho anh ta, kêu tôi nói là anh ta sờ mông tôi."
Thanh Đoàn trợn mắt há hốc mồm: "Cô, cô không..."
"Tôi đồng ý nha!" Cô không chột dạ chút nào: "Anh trai anh ta nói sẽ cho tôi một căn biệt thự. Mười hai tuổi tôi đã muốn sở hữu một căn biệt thự màu hồng, nhưng bố mẹ tôi cảm thấy màu hồng không đẹp."
Sau đó Thời Mộ Vân thật sự tặng cho cô một căn biệt thự màu hồng.
Thanh Đoàn nỗ lực cứu vớt: "Sau khi cô vu oan cho anh ta xong, anh ta rất thảm sao?"
"Cũng không phải rất thảm đâu, đều là chuyện nhỏ thôi." Đại Ninh nhớ lại nói.
Thanh Đoàn nghe vậy, trong lòng dấy lên hi vọng.
"Cũng chỉ bị bố anh ta đánh gãy một chiếc xương sườn thôi." Còn có một chuyện mà cô đã lựa chọn lãng quên. Lúc ấy để diễn xuất thêm phần chân thật, cô còn bổ thêm một đao, chân trần giẫm lên mặt Thời Mộ Dương để tỏ vẻ mình rất tức giận.
Thanh Đoàn: "..."
Nhưng thật kỳ lạ, Thanh Đoàn nghĩ thầm, vì sao Thời Mộ Vân lại muốn để một cô gái chưa trưởng thành như Kỷ Đại Ninh vu oan cho Thời Mộ Dương trong bữa tiệc, những người khác không được sao?
"Bởi vì Thời Mộ Dương rất thận trọng." Đại Ninh nói: "Hơn nữa, tôi biết, lúc tôi mười ba tuổi, anh ta thầm mến tôi."
Cho nên cô mới có thể dễ dàng thành công vu oan cho anh ta như vậy.
Nếu như không phải tình huống không cho phép, Thanh Đoàn thật sự muốn thốt ra một động từ.
Thanh Đoàn nhớ lại một vài chuyện trong sách, Thời Mộ Dương vốn tên là Kỷ Mộ Dương, lúc mười tuổi được gửi nuôi ở nhà họ Kỷ một năm dưới danh nghĩa là con trai của ông nội Kỷ. Cho nên Đại Ninh gọi anh ta là chú nhỏ.
Tính cách anh ta khá cổ quái, bởi vì anh ta được ông chủ Kỷ ôm về nuôi nên vợ chồng nhà họ Kỷ cho rằng anh ta là con riêng của ông cụ, thường xuyên ngược đãi anh ta.
Mãi đến sau này được đón về nhà, mọi người mới biết hóa ra anh ta là con riêng của một ông chủ họ "Thời".
Sản nghiệp và quốc tịch của ông chủ này đều ở nước ngoài, trong tối ngoài sáng ăn sạch, gia cảnh còn lợi hại hơn nhà họ Kỷ nhiều. Khi còn trẻ ông nội Kỷ nợ vị này một ân tình, cho nên mới đưa con trai của ông chủ này với nhân tình đi tránh sóng gió.
Sau khi vợ chồng nhà họ Kỷ biết được chân tướng, tình cảnh cực kỳ lúng túng, đành phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may Thời Mộ Dương có một người anh trai không ngừng ngáng chân anh ta khắp nơi, vả lại năm đó Thời Mộ Dương còn quá nhỏ, không có cách nào báo thù.
Lúc Đại Ninh mười ba tuổi, Thời Mộ Dương lên mười bảy. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, nếu như Thời Mộ Dương ngồi lên vị trí kia có lẽ sẽ trả thù nhà họ Kỷ. Cũng không biết tại sao con hàng Đại Ninh này biết Thời Mộ Dương thầm mến cô, lúc hãm hại không hề nương tay.
Mà đối với Thời Mộ Dương, lần đầu tiên bị người mình thích hãm hại, còn bị đánh gãy một chiếc xương sườn, nếu là người đều sẽ ghi hận cả đời được không hả!
Lần chết này quả thực là chơi lớn!
Thanh Đoàn hận không thể lắc lắc Kỷ Đại Ninh.
Cô không thể lương thiện, đáng yêu chút hay sao! Năm đó cô hại anh ta làm gì! Hả? Cô nói xem, khi đó cô vẫn còn là một đứa nhóc, cô hại anh ta làm gì chứ! Nếu như lúc trước cô lương thiện một chút, bây giờ có phải là ánh trăng sáng trong lòng anh ta rồi không, còn cần công lược sao?
Hiện tại thì tốt rồi, ánh trăng sáng biến thành ánh trăng đen. Còn là loại có tẩy rửa mấy cũng không sạch!
Một đống côn trùng độc bị cháy thành tro tàn, Thời Mộ Dương từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi về phía Đại Ninh.
Đối với Thanh Đoàn mà nói, mỗi một bước đều là nhịp bước của tử vong.
Đại Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nở nụ cười ngọt ngào. Cô chọc hai má mềm mại của mình: "Nếu như tôi nói, tôi không phải bảo bối của anh, anh có tin không? Anh nhìn kỹ chút, dáng dấp của tôi với cô ấy không giống nhau đâu."
Ngón tay Thời Mộ Dương luồn vào mái tóc xoăn của cô, cười mà như không cười.
"Đúng là không giống nhau lắm, cô ấy là cô cả bảo bối, còn cô là nô lệ nhỏ của ông đây."
Thấy ngón tay đeo găng da của anh ta giật giật, Đại Ninh vội vàng giơ hai tay lên: "Đừng động thủ, tôi đi với anh."
Thời Mộ Dương mỉm cười, gỡ găng tay xuống, lộ ra mấy ngón tay lạnh băng tái nhợt, nhéo lên mông cô một cái.
Đại Ninh phồng mặt nhỏ lên, trừng mắt, hầm hừ tức giận nhìn anh ta.
Thời Mộ Dương mỉm cười rồi đột nhiên lạnh mặt xuống, ánh mắt u ám, mạnh mẽ bóp hàm dưới của cô, ép cô há miệng ăn thứ gì đó.
Mùi vị của thứ kia rất quái lạ, Đại Ninh nằm dưới lòng bàn tay anh ta không thể nào giãy dụa được, đang yên đang lành thì bị anh ta ép nuốt xuống.
"Khụ khụ..." Đại Ninh vội vàng vịn cây, thử nôn ra.
Không cần nghĩ cũng biết, đồ thần kinh Thời Mộ Dương này thì có thể cho cô ăn thứ tốt lành gì? Thuộc hạ của anh ta cũng là một đám thần kinh, có thể làm ra cái gì cũng không ngoài dự tính.
Nhưng mà cô cố gắng nửa ngày, ho trào nước mắt rồi mà vẫn không thể nào phun nó ra.
"Anh cho tôi ăn cái gì?"
"Thứ khiến một đứa nhóc xấu xa biến thành một đứa trẻ ngoan. Tức giận sao?"
Đại Ninh nhếch môi bày ra một khuôn mặt tươi cười: "Không tức giận, vui lắm."
Thời Mộ Dương lại cười, lấy ra một sợi dây thừng trên người, chậm rãi ung dung quấn quanh cổ Đại Ninh như xích cổ thú cưng.
Anh ta dùng sức kéo một cái, cả người Đại Ninh lảo đảo, chỉ có thể đi theo anh ta.
"Mang tôi đi tìm Thiên Nhật Bạch."
"Ưm..." Đại Ninh kêu rên.
"Đại Ninh!" Thanh Đoàn lo lắng gọi.
Nó không hề nghĩ tới gần như vừa đối mặt mà Đại Ninh đã rơi vào tình cảnh bết bát như vậy. Tên Thời Mộ Dương này, một giây trước còn đang cười mà một giây sau đã ra tay không hề báo trước.
Còn chưa tới vài phút, cần cổ non mịn của Đại Ninh đã bị siết đến đỏ bừng.
Đại Ninh không chịu được sự đau đớn này, đành phải nước mắt lưng tròng dịu giọng gọi: "Chú nhỏ, chú nhỏ, tôi thừa nhận tôi là Kỷ Đại Ninh, người ta sai rồi được không? Tôi không nên hãm hại anh, không nên giẫm lên mặt anh. Tôi nhận sai còn không được sao?"
Thời Mộ Dương dừng bước, cười đến ôn hòa.
"Đứa trẻ ngoan, nói cho chú nhỏ biết Thiên Nhật Bạch ở đâu?"
Đại Ninh mếu máo, lắc đầu: "Tôi không biết."
Thời Mộ Dương tiến lên, híp mắt ngửi mùi hương trên người cô.
"Cô ăn không ít, còn nói không biết?"
Anh ta nói như thế, Đại Ninh liền liên tưởng ngay đến bông hoa trắng vị khoai tây chiên. Cô nháy mắt mấy cái: "Anh muốn Thiên Nhật Bạch làm gì?"
"Cứu vật cưng yêu quý của ông đây, cái loại nghe lời hơn cô nhiều ấy." Anh ta xoa lên gương mặt cô, nhe răng cười một tiếng: "Còn muốn cứu người phụ nữ yêu quý của ông đây nữa, cái người tốt bụng lương thiện hơn cô nhiều."
Trong lòng Đại Ninh thầm cười trên nỗi đau của người khác, vẻ mặt vô tội nhìn anh ta: "Ai da sao chú nhỏ không nói sớm, người ta không cẩn thận ăn hết sạch rồi."
Khóe miệng Thời Mộ Dương nhếch lên cao: "Thật sao? Như thế thì vừa hay, dùng máu người làm thuốc hiệu quả càng tốt hơn nhiều."
Anh ta vuốt ve từng tấc dây thừng, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
"Đứa trẻ ngoan, được hiến thân vì chú nhỏ chắc là cô vui lắm."
Vui, vui cái bà nội nhà anh!
Dây thừng trên tay anh ta xiết chặt, Đại Ninh kêu lên một tiếng đau đớn, thất tha thất thểu đi theo anh ta.
Trong rừng rất nguy hiểm, người nào đi trước sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm khó lường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất