Đại Ninh nghĩ thầm, cô không chịu nổi loại chuyện uất ức này, cũng không thích "anh trai" lý trí như thế.
Cô vẫn thích bộ dáng Trần Cảnh vì cô mà làm chuyện ngu ngốc, đánh đâu thắng đó hơn. Ánh sáng trong mắt Đại Ninh rút dần, không mở miệng nữa.
*
Giới quý tộc thủ đô vốn đang yên bình, đột nhiên nổi lên vài chuyện bát quái.
Nghe nói gần đây nhà họ Kỷ không yên ổn, hai cô chủ liên tục xảy ra mâu thuẫn. Cô hai đáng thương nhà họ Kỷ bị đánh, rồi lại bị ép tự sát, ngày tháng trôi qua vô cùng khó khăn.
Để mà so sánh về độ nổi tiếng, còn có một vị đại gia tới từ Ổ Đông, cậu Triệu.
Nghe nói anh còn trẻ mà rất cao tay, đừng nói đến chuyện làm ăn buôn bán, chỉ riêng lợi nhuận hàng năm từ mỏ đá quý trong tay anh kia cũng đã đủ khiến cho người ta đỏ mắt ghen tị. Ai cũng muốn kiếm một chén canh từ trong tay anh, nhưng tìm hoài không thấy cách để lấy lòng ông chủ trẻ tuổi này.
Có người nói cách đây vài năm, cậu Triệu này có một người vợ yêu đến ghi lòng tạc dạ, tuy giờ người không còn nữa, nhưng trên tay vẫn luôn đeo chiếc nhẫn cưới.
Còn có một chuyện động trời hơn, con trai trưởng nhà họ Ngôn, Ngôn Cảnh, vừa được tìm thấy mấy ngày trước!
Ai cũng biết Ngôn Minh Khấu đã thành người thực vật được ba năm, còn tưởng rằng nhà họ Ngôn không ai kế tục, sớm muộn gì cũng rơi vào tay Quan Tái Thường, không ngờ rằng bây giờ không chỉ tìm được cậu cả Ngôn, mà Quan Tái Thường còn một lòng giúp đỡ anh. Mấy năm qua, nội bộ nhà họ Ngôn chưa từng đoàn kết đến mức này.
Bắc Kinh có hai gia tộc lớn, nhà họ Ngôn và nhà họ Kỷ, nhưng so với nhà họ Ngôn đang có xu hướng ổn định, nhà họ Kỷ lại đang dần suy thoái.
Không một đời sau nào có tài kinh doanh, hai cô chủ vẫn đang ầm ĩ cả ngày, tuổi tác ông chủ Kỷ cũng đã lớn.
Bây giờ ở thủ đô, trước có cậu Triệu cao thâm khó dò, sau có cậu cả nhà họ Ngôn vừa trở về.
Dưới cục diện này, nhà họ Kỷ liền trở thành miếng bánh gatô thơm ngon nhất. Mọi người hưng phấn phỏng đoán, lần này nhà họ Kỷ xong đời rồi!
Chưa kể đến bọn họ, ông nội Kỷ cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Ông ta đã có tuổi, hai ngày nay không sao ngủ được.
Ông cụ không sợ chết, dù sao là người ai cũng có một ngày như vậy. Nhưng nếu như ông ta chết đi, ai sẽ là người bảo vệ nhà họ Kỷ? Cho dù ông ta còn sống thì hai năm gần đây cũng đã dần lực bất tòng tâm với chuyện làm ăn của nhà họ Kỷ. Tuổi tác ngày càng lớn, người ngày càng đãng trí, đầu óc cũng không còn nhạy bén như trước kia, thậm chí gan đầu tư cũng không còn lớn như hồi trẻ.
Một khi nhà họ Kỷ sụp đổ, ai sẽ là người che chở cho bảo bối Ninh Ninh của ông ta.
Đại Ninh được nuôi thành yêu kiều như thế, một khi Kỷ Mặc Giác không che chở được cho đóa hoa xinh đẹp này, Ninh Ninh của ông sẽ ra sao. Còn cả Kỷ Mặc Giác, với tính cách cậu ấm cô chiêu này của thằng bé, nó có thể chịu được tình cảnh hai bàn tay trắng không?
Đứa bé Kỷ Điềm kia cũng không khiến người ta bớt lo.
Ông cụ suy sụp tinh thần, ý thức được nhà họ Kỷ trước có sói, sau có hổ, trong chớp mắt như già thêm mấy tuổi.
Chính vào lúc này, vị "cậu Triệu" chưa hề chạm mặt kia gửi lời thăm hỏi, nói rằng anh mong có thể đến nhà thăm hỏi ngài Kỷ vào cuối tuần này.
Ông cụ nhíu mày lại. Đây là... Muốn bắt đầu ra tay với nhà họ Kỷ bọn họ sao?
Ngày cuối tuần, ông cụ bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
Thua người không thua trận, mặc dù ông Kỷ đã lớn tuổi, nhưng tuổi già mà chí chưa già, không muốn để cho vị cậu Triệu đang càn rỡ gần đây càng thêm vô lễ.
Nhà họ Kỷ đã giàu qua mấy đời, cũng được xem như tầng lớp quý tộc. Mà vị cậu Triệu này nghe nói xuất thân từ chân lấm tay bùn, vậy mà lại dẫn đầu tới "khiêu khích".
A Thập lái xe, cẩn thận từng li từng tí đưa hộp châu báu cho Triệu Dữ.
Trong hộp chính là viên đá quý hiếm thấy mà bên mỏ đá quý khai thác được mấy hôm trước. Đúng, chính là khối ngọc sapphire bị cậu Triệu lên cơn cho khắc thành một con hổ kia.
Triệu Dữ cầm lấy hộp, đi vào nhà họ Kỷ.
Anh băng qua vườn hoa, nhóm người hầu nữ rối rít đỏ mặt nhìn anh. Ai cũng từng nghe những lời đồn về anh, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Dù sao ba năm nay, Triệu Dữ và nhà họ Kỷ chưa từng qua lại trên phương diện làm ăn.
Ai cũng biết anh trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại còn đẹp như vậy. Khí chất điềm tĩnh nho nhã, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn khó mà diễn tả bằng lời.
Đáng tiếc... Bây giờ anh là kình địch không nhỏ của nhà họ Kỷ, lần này tới cửa chỉ sợ không có ý tốt gì.
Quản gia Lý dẫn anh vào phòng khách. Ông nội Kỷ ngồi trên ghế sa lon, không hề biến sắc dò xét người thanh niên trẻ tuổi này.
"Cậu Triệu?" Ông cụ cứ cảm thấy người này có chút quen mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất