Thanh Đoàn an ủi: "Đại Ninh, cô đừng thương tâm, Kỷ Mặc Giác chỉ bị Kỷ Điềm che mắt thôi. Dưới góc nhìn của anh ta, Kỷ Điềm đúng là em gái anh ta."
Đại Ninh ngửa mặt lên, nước mắt trong hốc mắt đã sớm mất tăm mất dạng.
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng: "Cậu nghĩ gì thế, từ khi tôi bắt đầu lại một lần nữa thì đã không còn ôm bất kỳ chờ mong gì với Kỷ Mặc Giác nữa rồi. Nhưng tôi phải để nó trả giá đắt cho sự ngu xuẩn của mình."
Để mỗi khi Kỷ Mặc Giác nghĩ đến việc bảo vệ Kỷ Điềm và những giọt nước mắt không rơi xuống của cô đều cảm thấy thống khổ.
Đại Ninh giơ tay lên, để ánh nắng rơi vào lòng bàn tay mềm mại trắng nõn.
"Tôi hiểu rất rõ Kỷ Điềm, chẳng mấy chốc nữa cô ta sẽ ra tay."
Thanh Đoàn nghe không hiểu nhưng cũng không dám hỏi. Mấy năm này, nó đã sinh ra niềm tin tuyệt đối với Đại Ninh. Tâm địa cô cứng rắn như đá, nhìn qua thì ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng thực chất lòng dạ còn tàn nhẫn hơn ai hết.
Trong tiểu thuyết, cô là nữ phụ duy nhất không yêu bất kỳ một người nào trong ba nam chính.
Nếu như không phải vận may hạng E, cô chắc chắn đã không chết thảm như vậy. Kỷ Đại Ninh thua vì đạo trời đã định trước, chứ không phải thua dưới tay Kỷ Điềm.
Đại Ninh đi đến chỗ Trần Cảnh ở, nhưng không tìm được Trần Cảnh.
Không chỉ Trần Cảnh, mà cả Lý Minh cũng không thấy.
Đại Ninh gọi điện thoại, đầu dây bên kia chỉ toàn tiếng tút dài. Không tìm được người, mũi chân cô nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, khả năng cao là Trần Cảnh đã xảy ra chuyện.
Cô suy tư một lát rồi gọi điện thoại cho Lý Minh.
Cũng may Lý Minh tiếp máy.
Nhưng không ngờ cái tên lưu manh smart lúc trước luôn cười hì hì với Đại Ninh, bây giờ lại rất tức giận hét vào điện thoại.
"Cô cả, cô còn muốn tìm anh Cảnh nhà chúng tôi làm gì nữa? Cô lừa anh ấy, hại anh ấy như vậy còn chưa đủ sao? Coi anh ấy như đồ đần mà đùa bỡn, vì cô mà cả mạng cũng không cần! Con mẹ nó chứ sống đến từng này tuổi, tôi chưa gặp ai ác độc như cô! Coi như cô buông tha cho anh Cảnh, đi tìm nhân tình của ngươi đi, để anh Cảnh nhà chúng tôi yên được không?" Lý Minh đỏ ngầu cả mắt.
Nghe được hai chữ "nhân tình", Đại Ninh ngẩn người. Cô có nhân tình khi nào?
Thanh Đoàn có ý tốt nhắc nhở cô: "Triệu Dữ."
"Anh Lý Minh, Trần Cảnh đâu rồi? Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có! Không liên quan gì đến cô, cô cứ sống những tháng ngày hạnh phúc của cô đi!"
Quả nhiên là lưu manh nói chuyện không bình thường, lại còn nóng tính, vừa nói xong đã lập tức cúp điện thoại.
Đại Ninh bẹp miệng. Hết cách rồi, Lý Minh không chịu phối hợp, cô chỉ có thể tự đi tìm người.
Đại Ninh cho người đi thăm dò tin tức trong các bệnh viện, nhìn xem hai ngày nay có ai tên là Trần Cảnh nhập viện hay không.
Đến tối thì có tin tức. Quả nhiên, tại bệnh viện nhân dân số một Bắc Kinh tra được tin Trần Cảnh nhập viện.
Lúc Đại Ninh đi qua đó thì trông thấy một người ngoài ý muốn.
Trần Liên Tinh đang đứng trước cửa bất chợt ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Đại Ninh. Trong mắt cô ta lóe lên một tia ghen ghét, ngăn Đại Ninh lại: "Sao cô lại tới đây, anh trai tôi đang nghỉ ngơi, không muốn gặp cô."
Lý Minh cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng, cô trở về đi, cách xa anh Cảnh một chút. Cô thấy anh ấy trung thực dễ bị lừa nên mới ăn hiếp đúng không! Cô đi đi, đi nhanh lên!"
Lý Minh nhìn Đại Ninh như đang nhìn hồng hạnh ngoài tường (1), cũng giống như đang nhìn một tai họa câu hồn, quả thực vừa tức vừa giận, hai mắt sắp phun ra lửa tới nơi.
(1) Trung Quốc có câu hồng hạnh xuất tường để chỉ việc ngoại tình
Đại Ninh không hiểu chuyện gì xảy ra. Tức giận gì chứ? Cô bị trói hai ngày, trở về tìm Trần Cảnh, mặc dù không có ý tốt, nhưng mấy uất ức của cô còn chưa khóc lóc kể lể đâu, sao thái độ mấy người anh em của Trần Cảnh đã chuyển biến lớn vậy rồi?
"Không cho tôi đi vào là ý của Trần Cảnh hay là ý của mấy người?"
Thấy Lý Minh ngập ngừng, Trần Liên Tinh vội vàng nói: "Đương nhiên là ý của anh tôi!"
Lý Minh im lặng.
Đại Ninh hướng vào phòng bệnh giòn giã hô: "Này, Trần Cảnh, anh còn sống thì nói một câu xem, nếu anh nói em đi, vậy thì em sẽ đi!"
Trần Liên Tinh hận không thể nhào lên che miệng Đại Ninh lại, sợ Trần Cảnh nghe thấy được. Thế nhưng trời cao không nghe thấy lời cầu nguyện của cô ta, bên trong phòng bệnh truyền ra giọng nói khản đặc của người đàn ông.
"Để cô ấy, vào."
Lý Minh khoanh tay, chỉ hận rèn sắt không thành thép, tránh ra nhường đường cho Đại Ninh, còn thuận tay kéo Trần Liên Tinh theo. Cậu ta còn cách nào đâu, anh Cảnh muốn gặp cô, cậu ta cũng không thể đuổi người đi được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất