Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

Ông nội Kỷ đang ngủ, Đại Ninh không đi quấy rầy ông nữa.  

 

"Chú Lý, chờ ông nội tỉnh dậy thì nói cho ông nội biết tôi đã về rồi, bây giờ tôi đi ra ngoài một chuyến." Đại Ninh lên lầu đổi bộ quần áo, bước ra cửa.  

 

Không ngờ cô vừa bước ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Kỷ Mặc Giác và Kỷ Điềm từ trên xe bước xuống.  

 

Kỷ Mặc Giác ôm ngang Kỷ Điềm lên, Kỷ Điềm ôm cổ anh ta, thoạt nhìn thật mỏng manh đáng thương.  

 

Trông thấy Đại Ninh, động tác ôm cổ Kỷ Mặc Giác của Kỷ Điềm càng chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Cô cả, cô tin tưởng tôi, tôi đã quen biết Trần Cảnh từ rất sớm, cũng không dám... Cướp bạn trai của cô."  

 

Câu này vừa nói ra, nhóm người làm vườn đang tu bổ bồn hoa cũng lặng lẽ dựng lỗ tai lên.  

 

Cô cả bá đạo ngang tàng mọi người đều biết. Cô hai bị cướp bạn trai, hiện tại còn bị ép tự sát, ở trong nhà họ Kỷ không có chỗ đặt chân. Cô hai thực quá đáng thương.  

 

Đại Ninh nháy mắt mấy cái, khích lệ cô ta: "Ai da đừng nói như vậy, cô cướp đi, cướp thử xem sao. Mặc dù cô lớn lên tương đối xấu, nhưng giả vờ yếu đuối giỏi lắm, nói không chừng lại thành công đó."  

 

Đám người hầu: "..." Bọn họ nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của cô cả, lại nhìn bộ dạng tiều tụy, mặt mũi sưng vù của cô hai, đột nhiên cảm thấy nói gì đến chuyện cướp hay không cướp, kẻ có mắt đều biết phải chọn người nào.  

 

Sắc mặt Kỷ Điềm hết đỏ lại trắng: "Cô cả, tôi đã nhượng bộ cô nhiều lần rồi, xin ngươi đừng tiếp tục nhục nhã tôi như vậy."  

 

Đại Ninh: "Đây mà gọi là nhục nhã sao? Từ khi nào mà nói thật cũng được tính là làm nhục vậy? Tính cách này của cô không được rồi, trách không được động một chút là tự sát."  

 

Kỷ Điềm lã chã chực khóc.  

 

Kỷ Mặc Giác không nhịn được nói: "Đủ rồi Kỷ Đại Ninh, cô đừng nói nữa, Điềm Điềm mới từ bệnh viện trở về, em ấy lại không cướp cái gì của cô, cô nói chuyện chú ý chút." Kỷ Mặc Giác cũng thấy bó tay toàn tập. Nói cho cùng Kỷ Điềm cũng là em gái anh ta, sống với nhau mấy tháng cũng có chút cảm tình, thật sự không nỡ nhìn cô ta bị ép chết.  

 

Đại Ninh sâu xa nhìn anh ta.  

 

Kỷ Mặc Giác thấy thế thì tim đập rộn lên. Đm, nhỏ khốn nạn Kỷ Đại Ninh này lại định làm gì?  

 

Đại Ninh vươn tay với người làm vườn, người làm vườn không hiểu ra sao đưa vòi nước cho cô.  

 

Đại Ninh mở vòi nước, nhắm thẳng vào hai người bọn họ. Nước máy phun ra tung toé, phun cả người Kỷ Mặc Giác và Kỷ Điềm ướt đẫm.  

 

Kỷ Mặc Giác khẽ nguyền rủa một tiếng: "Kỷ Đại Ninh cô điên rồi sao?"  

 

Anh ta che chở Kỷ Điềm, chật vật né tránh.  

 

Đại Ninh điều chỉnh vòi nước đuổi theo hướng bọn họ, không buông tha cho một ai. Kỷ Mặc Giác vốn cũng không phải là người tốt tính, nhanh chóng bị sự tùy hứng ương ngạnh của cô chọc giận.  

 

Không ngờ khi anh ta vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một đôi mắt rưng rưng nước. Kỷ Mặc Giác cứng đờ, ngay cả tránh né cũng quên. Nước từ trên đỉnh đầu anh ta dội xuống, dội cho Kỷ Điềm trong ngực anh ta ướt như chuột lột.  

 

Đại Ninh ném vòi nước, dùng mu bàn tay dụi mắt một cái, cũng không thèm nhìn bọn họ mà chạy ra ngoài.  

 

"Này cô..." Kỷ Mặc Giác nhìn cô bỏ chạy, lửa giận không trút ra được.  

 

Rõ ràng là Kỷ Đại Ninh ra tay trước, nhưng Kỷ Mặc Giác chưa bao giờ thấy bộ dạng cô uất ức như vậy. Cô chỉ sinh ra sớm hơn anh ta mấy phút, nhưng lại giống như đè trên đầu anh ta cả đời.  

 

Ở bên ngoài anh ta làm ông nội, nhưng ở trước mặt cô lại chỉ có thể làm cháu trai.  

 

Nhưng mà vừa rồi, cô suýt nữa thì khóc.  

 

Đm, cô khóc gì chứ, chẳng lẽ bởi vì anh ta nói giúp Kỷ Điềm mấy câu? Trong lòng Kỷ Mặc Giác cũng chẳng dễ chịu gì. Mặc dù anh ta khó chịu vì luôn bị cô chèn ép, thế nhưng từ nhỏ đến lớn là con trai, đến cả bình sữa cũng là một tay anh ta lảo đảo nhét vào ngực Kỷ Đại Ninh.  

 

Đây là lần đầu tiên, anh ta khó chịu với cô vì người khác.  

 

Kỷ Điềm ủy khuất nói: "Anh hai."  

 

Nhìn vẻ mặt Kỷ Mặc Giác ảm đạm không vui, cô ta đột nhiên lo sợ con át chủ bài duy nhất của mình ở nhà họ Kỷ cũng sắp mất đi.  

 

Kỷ Mặc Giác cúi đầu nhìn cô ta, hồi lâu mới nói: "Chuyện vừa rồi đừng nói cho ông nội."  

 

Móng tay Kỷ Điềm suýt nữa đã đâm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng bùng lên nỗi hận thù sâu đậm. Đây là ý gì, cho dù Kỷ Đại Ninh xấu tính, ra tay trước, Kỷ Mặc Giác vẫn sẽ bao che đến cùng sao?  

 

Anh ta chịu đựng tính khí tồi tệ của Kỷ Đại Ninh, thế nhưng trong chớp mắt lại dọn sạch đường cho cô.  

 

"Em biết rồi, em sẽ không nói cho ông nội." Đôi mắt cô ta tối sầm lại. Rốt cuộc cũng không phải anh ruột, cũng không phải người có thể công lược, chẳng lẽ cô ta chỉ còn một lựa chọn cuối cùng, đến chỗ người đàn ông kia sao?  

 

Nếu không phải không còn cách nào khác, Kỷ Điềm cũng không muốn lựa chọn con đường này. Nói cho cùng thì đứa con thứ ba của vận mệnh đang ở địa ngục.  

 

Nhưng bây giờ cô ta còn được phép lựa chọn sao?  

 

Kỷ Điềm cắn răng, cho dù phải đi, cô ta cũng sẽ không để Kỷ Đại Ninh sống dễ chịu.  

eyJpdiI6IkpWRXk3c2Y0RzczTUdUWnA0OXJNanc9PSIsInZhbHVlIjoiNGVkQU4wNTVMV2owVUhDdU1xRURCaEVhQ1NPXC9mK0crOStmUXEzYk1ISEJMTVJLeXhVV2V0WUVhdm95bEhMZEQiLCJtYWMiOiI1ZmVjODY3NGNhMzBlYTViYTE1YTJkMzFjMmI5Mzg3Njc3NDljN2IxMWI5ZjUwNTEyYzY3MTE0ZjhkMjU1NjIxIn0=
eyJpdiI6IkFEQ1FPcm8wdHo2b0Q2NjBtRzBlQVE9PSIsInZhbHVlIjoic0ZocWY0QUREVWt3bDVWSmFZTUxEK2N1WGtuRlwvNlg5MDZcL1JCQk5zUEE0V3ZkY0ZHdWpZOWkzSzRsdnlCTDdBdXc3Wmg1M3B2bHBHdm9nYWtXTlFDSHh0QlQ5SkNuUGc5ZDMxZDRGSWkzQjlIR3NpZ1h0UXU3SlFoZUQyY1JmdXYxNEhrQlZ2Zzh0XC91dHRTc3ErV1F1UWdENGM1WkdnSHBqWTFtUHZOU0dDRWxwZHpYYStLZDlWeUFmV2xzU1lsNENQVjZ0MkZRQVdicHFjRVF6Tm5XenlUT3R3R0t3VWIwRnNCcHdMdXhKY2RSRHBOK09GQmFsWDh2anc0OUdpbDR3Y3Q5Nk5tNDJRNHpEeW1LY21nSFwvUGUzZ3hQMHgwM0VCVTVCWitHUUhmNDB4Rzg4NW1lbTlLVzdSOWJYTnNiUkprSnJqREZqRWZnVWRmc0dcLzEzRXZtUm82XC94SDRBdVUySVBKSXprTG5lMHErK0IyTVVsbloxVWRYK2tYZVNadVh1UmU5M01rd3BcL0dxOXNqM2puZVE5UGdpOUQ5emxTNGFQc1pleUZndnJBOTAzdEpWa2JVRUR4S2ZqMjJ1OHdLRDQ4QVRKakJQcEFoVk9xOFlsbkdtSU5VVzgzNVQ4V2g5a1hlWGllclFINDhiWTh6S3F3K2FjQzVCaThKZUlQcjN2R0lFS2VtbmxFNU5qZCtUaG12dz09IiwibWFjIjoiMDY3Y2U3MGRkOTk3MmJhODIyN2YzNGY1YjcyYTI4YTBjZTAzMWZlNTBiMWIzNGU3YTE0ZDQ0YTk0NzE1YmQ3ZSJ9

Ads
';
Advertisement