Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

Cô cả vừa hung dữ vừa ngang ngược, giương nanh múa vuốt.  

 

Triệu Dữ không nhịn được nữa, lật người cô quay lưng về phía mình, sau đó vòng tay từ phía sau ôm lấy cô vào lòng.  

 

Anh nhắm mắt lại, biết rõ trong lòng cô chắc chắn đang mắng, có lẽ không thiếu mấy lời khó nghe.  

 

Cô là người cực kỳ thức thời, tất nhiên chọn đi ngủ chứ không chọn vế sau.  

 

Ngay vào thời khắc này, Triệu Dữ rốt cuộc có cảm xúc khác.  

 

Trong mơ tuyết ngừng.  

 

Kỷ Đại Ninh ngừng thở trong ngực anh, đó đã từng là cơn ác mộng mà cả đời này anh không thể thoát ra được. Anh từng khấn trời cầu phật, nguyện để thân này hóa thành xương mục, có thể không được chết tử tế, có thể chịu lột da tróc thịt.  

 

Chỉ để đổi lại được thấy cô một lần nữa, ở kiếp này.  

 

Cùng cô ở chung một chỗ, ngủ cùng một chăn, mơ giấc mộng đẹp.  

 

*  

 

Đại Ninh rất có khí phách nhịn đến nửa đêm, kết quả đến nửa đêm về sáng còn ngủ ngon hơn Triệu Dữ.  

 

Có lẽ là chung giường khác mộng, Triệu Dữ mơ một giấc mơ không đẹp. Trong mộng là cảnh cô ôm hôn người đàn ông khác trên phố hôm đó. Khi anh tỉnh lại trời còn chưa sáng, cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, một tay cô đặt trên gối đầu, một tay khác cuộn tròn trong lòng bàn tay anh.  

 

Cô thích người kia?   

 

Anh vén tóc của cô ra sau tai, trước mắt như hiện ra một đôi mắt ngây thơ nhưng chứa đầy ác ý.  

 

Anh khó chịu sao? Trái tim có đau không?  

 

Sẽ không đau.  

 

Từ ba năm trước nó đã chết trong gió tuyết, được chôn cất bên người Kỷ Đại Ninh.  

 

Vứt bỏ cùng nó còn có cả sự chính trực và lương thiện của anh.  

 

Cô thích người nào cũng vô dụng. Kỷ Đại Ninh là quái vật nhỏ vô tâm, chỉ cần một thời gian, cô sẽ quên sạch bất kỳ yêu thích nào.  

 

Triệu Dữ buông bàn tay nhỏ của cô ra, rời giường mặc quần áo, thắt cà vạt, khoác áo khoác lên khuỷu tay, đứng trước giường nhìn cô hồi lâu rồi đẩy cửa đi ra.  

 

Lúc lão Bát đến báo cáo công việc, trông thấy Triệu Dữ nấu cơm trong phòng bếp, suýt chút nữa đã rớt cằm vì ngạc nhiên.  

 

Người này... Cái tên bệnh thần kinh làm hơn hai mươi món ăn sáng, là cậu Triệu nhà mình sao?  

 

Triệu Dữ nói: "Có chuyện gì?"  

 

"Phía mỏ đá quý bên kia phát hiện một khối ngọc sapphire phẩm chất cực kỳ tốt." Nói đến chuyện này, lão Bát rất hưng phấn: "Giá trị vô giá! Chúng ta có nên đưa nó đi đấu giá hay không?"  

 

"Mang đi gia công." Triệu Dữ bày đồ ăn ra bàn: "Khắc thành một con hổ."  

 

Lần này lão Bát thật sự hoài nghi cậu Triệu bị bệnh không nhẹ.  

 

Triệu Dữ: "Còn có việc gì khác?"  

 

"Dạ không."  

 

"Vậy thì đi đi."  

 

Lão Bát đành phải ngượng ngùng rời đi.  

 

Trời đã hửng sáng. Triệu An An ngồi xem sách được một hồi thì ngửi được mùi bánh ngọt, lập tức chạy xuống hỏi dì quét dọn vệ sinh.  

 

"Cháu có thể ăn không?"  

 

Dì Dịch biết cô chủ nhỏ cực kỳ lễ phép, cũng rất rụt rè, không giống mấy cô chủ nhà giàu khác.   

 

Nhưng lần này thì không thể được.  

 

"Đây đều do cậu Triệu làm, cô chủ không nên động. Nếu muốn ăn, cô thử đi hỏi cậu cả xem."  

 

Triệu An An ngẩn người, cô bé biết anh cả đã rất lâu không xuống bếp.  

 

Cô bé không rõ chuyện gì xảy ra, đành phải rời khỏi phòng bếp, vào thư phòng đọc sách.  

 

Đợi mãi đến giờ cơm trưa, Triệu An An và Triệu Bình cũng không thấy Triệu Dữ.  

 

"Anh cả đâu?" Triệu Bình hỏi.  

 

A Thập nhìn lên tầng một chút, điềm nhiên như không có việc gì nói dối: "Mấy ngày nay cậu Triệu có việc, không cùng mọi người ăn cơm được. Nếu cậu hai rảnh rỗi, cơm nước xong xuôi có thể dẫn cô chủ nhỏ ra ngoài chơi."  

 

Bọn họ đã đến thủ đô một thời gian, Triệu Bình vẫn chưa thực hiện lời hứa dẫn Triệu An An đi ra ngoài chơi.  

 

Ánh mắt Triệu An An sáng lên: "Anh hai, có thể chứ?"  

 

Triệu Bình cười gật đầu: "Cơm nước xong xuôi anh hai đưa em ra ngoài chơi."  

 

Hai đứa nhỏ ăn cơm xong, lái xe đưa bọn họ ra ngoài.  

 

Đến buổi chiều, Triệu Dữ đi xuống tầng lấy vài món điểm tâm ngọt. Anh bẻ một miếng nhỏ, nếm thử.  

 

"Không đủ ngọt."  

 

Đầu bếp lập tức nói: "Cậu Triệu chờ một lát, tôi làm lại ngay."  

 

A Thập đứng ở cửa ra vào, mồ hôi lạnh tuôn như suối. Không phải tố chất tâm lý cậu ta không tốt, mà là... Cậu Triệu bọn họ đang làm chuyện phạm pháp, bắt cóc bảo bối của nhà họ Kỷ về, hơn nữa còn lớn gan nhốt thẳng vào phòng mình.   

 

Đây là giam cầm đó!  

eyJpdiI6IjR0NXMyM0VtY2NOU1dcL2ZGcm04SXZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikw4TndFcXlNRUlzK0JocmJwS0lKMUxKTm8zZGFSMzF6aHU0OUhLMFA4Tjd1RGx5TkEyUEQ5TEtPcktkWjhJNWIiLCJtYWMiOiJmNDg5NTQ1YzdiNTdkOGM1ZjQxNTcwY2ZhYmM2MGEzYTBhYzU0NTY0ODcwOTFkMzc3Y2M2ZDM5YWM4NzhjMTg3In0=
eyJpdiI6IjZsN2d4Uklnakt5MXR2bFR5YUhPWlE9PSIsInZhbHVlIjoiUWV1V1wvaENkYUhIQ1wvTXNUWGIxallvQ01nUmtqU25TQWhnUTFYU1ZBU1pnUHpEMmNmR0dBZUhPZ0JEV3pkUlRncEZkek5jSVdndDl6dGsrNDNOZFNVU01CaTBVOEs3V21GYlNHdk1iSUtmdGcwNmdJS1crQ3liQ3cwSnRYemI5SnZWTU1KK0ZxRUVRcVwvUWxZRnYyUGVaREpRNFRlMVltOVdudTNwelVUV3ZiYzlKa1k2QVdlR2w5YWhmT3BFVFVWb3pEcWtUbWtCUmlPR2JVMURnVzBwS1wva2NXRFhsTm5IN2tIZlZ5aVd2Tk9zVXRvQVQyRDFiRXJwd2o1U3hEN29kZEFuVjRpdGhjRGdNenFDRFJyREduam5yT1NXeXpcL1NIZ2R4S3ZTVlA4Nk5QbnhFTkxSam9IQlpNY3JjVnlPemxQaTZ3cDZub2V4T0xvNnJRQzRBajY1NDRjM29MU1JKU3kwQm9zZzZSbWJBajlzUTBVRTZwaFwvd092cWdcL3h2UFNkRDhUbGJDeU1GaWRrRXErTW83dWdvYlwvNEZYUDdTdkNBMUNJREJ3UjB3PSIsIm1hYyI6Ijk4MWJmZGE1OGY2NjcwYmYwNmJjYzY3MWYxMjNhY2E0MjYxOWQ2ODc0NmQxMTBlMWIwMmRlYzA1OTM4NWNhNjUifQ==

Lòng cậu ta không yên, chỉ có thể dụ dỗ Triệu Bình và Triệu An An đi ra ngoài chơi, chỉ e việc này to chuyện. 

Ads
';
Advertisement