Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Một dãy sơn mạch vô danh dài không thấy điểm cuối, tựa như một con trăn lớn nằm dài trên bình nguyên. Thân nó vắt qua không biết bao nhiêu sông suối, mây mù bao phủ trên đỉnh, nhiều thác nước dài từ trên cao hùng hổ rủ xuống, rừng cây xanh tươi, tạo nên một cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ.

Tại đoạn giữa của dãy sơn mạch, có một khu vực núi non rất lớn tạo thành một hố tròn nằm bên trong, hệt như phần thân con trăn cuộn tròn. Phía dưới lòng sơn mạch ấy, chính là một vùng hiểm địa mà không có mấy ai biết tới, một trong những vùng nguy hiểm nhất được ghi trong điển tịch, Nhân Cổ hiểm địa.

Lúc này tại bên bờ vực, có một nhóm năm thân ảnh đang đứng chăm chú đưa mắt quan sát phía dưới, thần thức ai nấy đều cố thả xuống sâu nhất có thể. Năm kẻ này ai nấy đều mặc hắc y, trên y phục có thêu những nét họa tiết khá giống nhau, nhìn qua đã biết là người cùng một thế lực.

 

 

Kẻ dẫn đầu nhóm người này là một lão già mù, tay chống gậy gỗ sần sùi, lưng có chút còng, vì công pháp có khả năng tăng phúc thần thức rất cao, nên hiện tại thần niệm của lão ta quan sát được xa nhất. Lão chậm rãi nói: “Từ trên nhìn xuống thì không thể phát hiện nổi dưới vùng hiểm địa này có huyền cơ gì, chúng ta vẫn là nên đi xuống xem thử.”

Bốn người còn lại đều có bộ dáng trẻ trung, cao nhất trông mới chừng 30, lúc này nữ tử duy nhất trong nhóm lên tiếng: “Nếu phía dưới thực sự là vùng hiểm địa Nhân Cổ, thì với thực lực của năm người chúng ta có mạo hiểm quá không?”

“Phỉ Thúy tỷ lo lắng đúng đó, những vùng hiểm địa Nhân Cổ trước kia xuất thế, đều trở thành mồ trôn nguyên sĩ cao giai, nay chúng ta chỉ có năm gã Hiển Hóa cảnh, nếu xuống đó có phải khá là nguy hiểm không?” Một tên nam tử lên tiếng phụ họa nữ tử xinh đẹp đứng kế bên, hắn là kẻ có thân hình gầy nhất hội, dung mạo chỉ coi là khá.

 

 

eyJpdiI6IlVrRmN4RW0zSlpOTldNQUt5eUhhSVE9PSIsInZhbHVlIjoiSmk1NGtmMFc0dW9uZVo5a1wvcHh0Sm1wcDVCZ2hzOG9FNzRkNmh4NVwvZUt0QUxYbkZSMUtiZVFRODVHYWlTanFFK3cyNktjelVNdWpYa0t2bndGQ0l2S24xQ0VEazhYeUxvVkR4SExJRHhDeUFHVlRRVEZra1h4VmtMRVBoYk40aDJ0T2VFaTBMRitaOFozKzlIelwvNUdGN2s1UFpXRTZXcjdHUUdoRHhVR0F3cFo1NGZ6cEZ1ZHI0XC91NTZybkdoUTB2NnJBS2hNaHZtVXU5Z0ozRzRHbWdienZ0QWU2bkNKck9OTEVqY0JWVTJWQ0JKS2REcURoelVZM1VEdDZaaU1kekZIWGJ0eHA2ck1XQUhUVWpWb2NCWVhXNWNVWGJLQWFjTEZicXdoT3VJdGpFd2J3QVF3ZFZxbk8rUFM2MU9acUJOUjI2b2duWHY5T0J6Y0FsZ0pqajFWVENhdnJjYUtkRHNOTjRMam1mb3lZaFhoM01Xc3BCTVZablh5emcraytwZm14MXpMNURtMHU0MW53XC9Tc0hVMFwvRFBKTmVwdWxyN0w0Q042cFhYOHVGbkpDOFRYOFdrTUhMYldNVkxRdmVqdTN1NGRiZ2laZktoZ1cwR3hIUW90V0hqN1NQdnUrVGh0SUtkd0ltcmtUbFd1K2JSXC93emQ4Sjl3djhUSnp6WDV0QllvdnFlNEUybkdCeXI4TzZRQVl5UzRoRWdnalU1Q2FDNFptUys3dnhGbzlNK0lpMmZNcVMwK1FuT0xTSkhuNjVvU0tyMm5HVFZxRjRRVzNjM3NiNXFobGdiSjd6QmhFQzNuS0dkMHpDMEhzOHNQb2MweEUrSzJielh2bWh1cklJcEpSR0xLWFY0eElVZlFPa3JkRnRBWXl5VlRJb3d1SE12TmZIYTAybWdleitJYWRScEo0cXJcL2tPRm0wZ1ZEbXowV0ZYZTVzMzJ4R0hGUkhXSzIxUHpcL25zbVg3Vkx4NDZkN054RVltVCtCV0RxR3E4XC8ydmhBUzdkdFZZZzNcL0VpQ2Y4UUNPMlBSd3hqcTFDa2FsQVdubWFYWDJuRUp4VHhVNXd5UmhldFdldko1MFwvdjk4R1FCT2VWZmN3YTNrY0EzYzlUTDRXYjFtMVB1K1AxVjQ0akVPV0psR2tydDhiNEoxaDB4RExcL1wvck1DOCtjQmloVGtDVzlVWnZFdVVhYWU3eTRDallhU2xyMUF2d1ZmMWU3SzBIMCtaeGJicEViampPdGFUc2x1N2I5TjlIR1wvc1RaM1JnbFp2dGh2SXpcL2xzMndxdkErdkwyRXFzVU9JcDNzWHN5V2xRTFd1NlZ3ZWVRclI0R04xeHlhUzAweGdSTUFFeWNnRWk5eTg5bnlFUmhsN0RieWs5UGUrSmlSRkRnWlJ1cTN2UTZqY3Q4cjJ3amtoWTVpTmZ0SVgyR09mY1hRS3dVY2lCQXNubm9KeHZVcWVTbTB4dDVrblFOVTU4eklWcEt2NGNYWWlNNGZtaXh3bkNSaHU3alNCWk90WEZKd1NRQmZMUnlsaCswZG5Sa1ZHZ1NzSEFVRGF2QTRcL1NmQ0c1RHB4bGgwdG5EKzJBT1wvNzR3S3JwWjhuRE5rSk5IUXg3cWg1QnNORzJHWlkzMFIwUUZ6dE15VU5kSE5jMFFDc3lSOXhDUzdXRUtGcCtpMytLREZ5MVo5dnlhbTdWNzU5V3Z6b0s5XC9rU3A4XC9aNko3ZjF3ek52NWpDcEdnM09zVm5LZnBjTHlsbU5YK2xSM1FtT21RMnNGbElSQzQxUGpaSzUzNzhPeWNGbTgxcHR6TzYxNGsyRkxQczhvczB0U1dpV3A4QmE2d3JqdWVSc0ZVbFVzeklpdEo2MFkzZEd6YnNYclRyVVk0NVk0ckZhdU5SR09PanVTM3FjektseWN4bitCTTVKaHFJK1hMMGVcL0xQUlwvbGtUOEZSaGpVbkdLdGRJcTRTQzhWXC9wYUxPMFNrNmFXeWNYaVBOMzJVYW53aW9DNkxSVkN0enVoTWhpWDFXOUM4aUhBZ3hCUno1WWN3UGR1d2tIS3lrY0tcL1V0OEllbFlDZGNEQTFKS1dnMEJCZHBURjNIeFVLejdcL00yT0J0ZjN6RXZVb0FNdFRvZWNjNnRQVXVZZkx0R3pRbjROcDlpMW95c2pGSmJTMkU1TjMrekNmQWRnY3drT2hJaXBWMTc1S0FEMUdqd01zVUx5TUR5dVhsbmZqUG5ScHI3cjNqSVVmVjBtMzJKU1BZTXcyMnp4K09ySDBMeXNNcGZQYXNBcXIzRzBpYk1nZWNsd1VpZm9aRzRpaHZiUkVldU50XC9BU1wvT3N4N2hSTXl5NFVHbDl1Nng3SjdiQ0RJYVpjXC9MM1NYc0psM0VWbjJHdStsOHN2M2VXZGdcL09nMU0wNllQQk5MN3RPcnJHRUpYRjhpMGRjSUtYcU5DbTdhQ1NcL2N2VmVcL1wvMHpcL0M5d0pLZjc2Nk15VEl5SUpXdU96K3JXOGZCM1wvVzZTYnFBXC9GQUVoS0RwZml3RVN1dXpLOFwvVGdkU0F2NThURkJCZkxGUGlreFFyOHFZVzRKajN5VTVcL1J0eEdwZjNTc3Q5bnE0QmpwM1dxODFETXBxS1FSWEVpbFZDU21tVW1uNEIwODdieWVxNE8wOTRHQ0QiLCJtYWMiOiJmOTc0ZjMzNGIxMmQ2ZmY4ZGRlZmU1NWEwNGJlZWRlOTkwNzdmYmE0ZGM4YmU2YTkwMjZlNjQyYjE3ZTI1MmYwIn0=
eyJpdiI6IlFtOVRlS1B2dTVsVDNsOENiY0hPRGc9PSIsInZhbHVlIjoiTXBlQWJVdk5JRmNjRkNvM0h0MnNINTF5Z0JidGxFWVE4MWZWOFZic2ZEXC9zcThIWUVhdzF2Snh3ZXNwNWFiWmZ2UGtvdm16aCsyUEg0Wmt5WG5ud2tNd1k5aFZWQlRUc2JqeWJSb2FnSTVBPSIsIm1hYyI6ImNiOGRmYmQzNjA1ZDVmMzNhODEyZDQzNjIzODEzZjE0NzEyNmY5NDY3Y2M1YTA3ZWU1NmY2YmZmZGI2OTg5NjYifQ==
Nói đoạn lão nhảy lên bảo cụ phi hành, chuẩn bị phóng nhanh xuống phía dưới, miệng lên tiếng cổ vũ sĩ khí: “Tộc nhân Diệt đại thế gia ta không có kẻ nhát gan, các ngươi muốn nâng cao khả năng thành công khi đột phá đại cảnh giới kế tiếp, thì chuyến này không thể bỏ lỡ được, mau đi thôi!”

Mấy người trẻ trung kia hít sâu một hơi để lấy dũng khí, chiến ý dần dâng lên trên khóe mắt, cả năm nhân ảnh ngự khí bay xuống phía dưới vùng hiểm địa Nhân Cổ này. Dẫn đầu là lão già mù Diệt Vạn Hạc, ở giữa là tuyệt thế mỹ nhân Diệt Phỉ Thúy, hai bên là tên gầy Diệt Vinh và gã cường tráng Diệt Phúc, bay cuối cùng là tên mập Diệt Cầu Toàn.

Không lâu sau tại một hướng khác từ phía trên đỉnh sơn mạch, nhảy xuống gần mười thân ảnh to nhỏ không đồng đều, có hình dạng như con người, cũng có hình dạng là động vật.

Sáng hôm sau, một chiếc phi chu tầm trung đã bay tới nơi này, trên đó có thân ảnh sáu nhân loại, chính là nhóm người tới từ Đệ Ngũ thành. Ngay khi bay tới giữa lòng sơn mạch, lão già Bậc thầy vũ khí và bà lão họ Nam Cung đều cùng thời điểm nhăn mày, sắc mặt khó coi, vì tòa pháp trận che mắt họ dựng lên quanh khu vực này đã bị phá hủy!

“Lúc trước khi phát hiện ra vùng hiểm địa này, hai người chúng ta đã dò xét nghiên cứu qua địa hình xung quanh, nhận ra quanh đây có một lớp năng lượng vô hình rất rắn chắc, ngăn cản hết thảy kẻ bên ngoài muốn đi xuống. Theo như tính toán tốc độ lớp năng lượng yếu đi, thì sớm nhất là tháng này sẽ hoàn toàn tiêu biến, vậy mà có kẻ đã tới đây trước một bước rồi.”

Lão già vừa nói xong, bà lão cũng nói: “Chứng tỏ còn có kẻ khác phát hiện ra nơi này sớm hơn hai chúng ta, nay lớp vách ngăn tiêu biến thì họ đã đến đây trước, còn phá hủy tòa kết giới không mấy cao minh của hai ta.”

Bốn người khác sắc mặt đều hiện lên biểu cảm khác lạ, ai cũng nghĩ vùng hiểm địa này sẽ chỉ có nhóm bọn họ thám hiểm mà thôi, nào ngờ tới đây lại hay tin còn có nhóm người thần bí khác.

Tào Kim sau khi suy tư liền lên tiếng: “Tình thế như hiện tại sẽ có một mặt lợi và một mặt hại, hại là chúng ta sẽ phải cạnh tranh với đám người thần bí kia, hơn nữa họ đã đến trước chúng ta, những bảo vật ở nơi dễ lấy chắc chắn đều rơi vào tay họ rồi. Lợi là có thêm nhiều kẻ xâm nhập vùng hiểm địa này, thì sẽ san sẻ nguy cơ ra, chúng ta không cần phải một mình đối mặt toàn bộ hiểm nguy nữa.”

Trung niên khô gầy họ Triệu cũng lên tiếng: “Nếu dò xét bề ngoài mà không có cạm bẫy gì do đám người đến trước bày ra, thì chúng ta cũng nên sớm hành động, kẻo vào muộn thì đến cơm thừa canh cặn cũng chẳng còn.”

Mấy người còn lại nhìn nhau, sau đó bà lão Nam Cung Hậu cho phi chu hạ dần xuống vùng hiểm địa, trong quá trình này bọn họ thả ra thần thức dò xét, tỉ mỉ kiểm tra xung quanh. Khi xuống đến phía dưới, phi chu được thu lại, sáu nhân ảnh đặt chân xuống nền đất ẩm ướt, bắt đầu đi dần vào bên trong một vùng tối đen.

Đất đá tại nơi tận cùng phía dưới này phi thường rắn chắc, công kích của Hiển Hoá cảnh hậu kỳ cũng chỉ gây ra rạn nứt nhỏ. Độ cứng đó không phải vì đất đá nơi đây là loại kì thổ hiếm có gì, mà là có loại áp lực trong không khí tăng phúc cho thổ nhưỡng thông thường thành phi thường.

Khi nhóm tiến vào sâu chút ít, A Diệt đã nhận được một chiếc nạp giới từ bà lão, bên trong tất nhiên là Hắc Diện thạch, khiến hắn rất cao hứng. Nữ tử họ Khiết cũng nhận được một chiếc giới chỉ từ lão già, có vẻ như cũng là thù lao để mời nàng ta tham gia chuyến này.

Lão bà đi đầu cầm theo một chiếc đèn l*иg lớn, soi sáng toàn bộ đường đi. Bước theo ngay kế bên là nữ tử Khiết Lệ, vừa đi nàng vừa cảm ứng địa mạch phía dưới, nếu có khu vực nào hiểm nguy nàng sẽ báo cho mọi người chú ý. Bốn gã nam nhân đi phía sau, ai nấy đều đề cao cảnh giác, quan sát khắp ngõ ngách xung quanh, thần thức dò xét nâng cao hết mức.

Bên trong vùng tối như một động quật bình thường, kích cỡ khá lớn, không hanh khô mà ẩm ướt đến lạ thường, bên trong có rất nhiều loài thực vật kì dị sinh trưởng, có một vài loại cây lá còn phát ra quang mang. Họ cũng phát hiện ra không ít sinh vật sống, chúng đều là côn trùng hoặc loài bò sát thông thường, chưa hề phát hiện ma thú hay yêu thú.

“Không ổn, từ khu vực này thần thức bị áp chế quá nặng, càng tiến sâu chúng ta sẽ càng giống kẻ mù lòa.” Bà lão họ nam Cung nhíu mày lên tiếng, nơi đây bóng tối bao phủ rất nồng đậm, cho dù là nhãn quang của nguyên sĩ cũng khó nhìn rõ. Không những thế thần niệm còn bị địa hình xung quanh giảm mạnh, gần như không còn tác dụng dò xét.

Lão già nua nói: “Đi nãy giờ cũng đã qua nửa nén nhang rồi, chúng ta chưa hề chạm trán bất kì tình cảnh nguy hiểm nào, cũng chưa phát hiện ra nhóm người khác, nếu đã thế thì cứ tiến về phía trước đi, biết đâu nơi này thực sự không có gì uy hϊếp nổi chúng ta.”

Mấy người không ai nói gì thêm mà tiếp tục tiến lên, họ biết lão già nói vậy để tăng thêm sĩ khí cho mọi người mà thôi, nhưng cũng không khỏi mong chờ. Một phần cầu mong vùng hiểm địa Nhân Cổ này thực sự không có gì đủ uy hϊếp họ, một phần mong ngóng đi chốc lát nữa sẽ đạp phải bảo vật.

Thời gian cứ thế trôi như chó chạy ngoài đồng, nhóm sáu người chỉ biết tiến về phía trước, đề phòng chú ý xung quanh. Họ chưa hề phát hiện ra một vật phẩm có giá trị nào, cũng chưa hề gặp phải một thứ gì đáng uy hϊếp, chỉ có bóng tối bao phủ, cùng với sự áp chế thần niệm dò xét.

Địa hình đặc thù thần thức không đi xuyên qua nổi, cây cối kì dị, không khí phi thường loãng, phi hành khó khăn chỉ có thể đi bộ, đường được chia thành nhiều lối, tất cả những chuyện này nhóm bọn họ đều trải nghiệm qua.

Hiện giờ giơ tay không thấy nổi năm ngón, thần thức càng không thể tản ra khỏi đại não, ánh sáng từ các vật phẩm cũng không thể soi sáng nổi nửa trượng, hơn nữa còn rất dễ tắt. Tiếng bước chân cứ thế vang lên, bọn họ đều là những tu hành giả đã sống qua một đời người, chỉ với môi trường như thế này chưa đủ khiến họ chùn bước.

Là kẻ có cường độ thần thức cao nhất đám, A Diệt hiện tại vẫn có thể dò xét phạm vi nửa trượng xung quanh, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy có gì đó bất ổn. Một hồi lâu sau vì nghi hoặc quá lớn nên hắn đã lên tiếng: “Nam Cung lão tỷ vẫn đi đầu chứ?”

“Ta đây, Dược lão đệ sao vậy?” Thanh âm bà lão vang lên, từ phía trước nhất nhóm người truyền lại.

A Diệt lại hỏi tiếp: “Bậc thầy vũ khí huynh đi sau cùng nhỉ?”

Lão già đang bước đi, xung quanh còn có mấy món bảo cụ loại công kích vờn quanh thân, nghe vậy liền lên tiếng: “Ta vẫn luôn đi sau cùng đoàn chúng ta mà.”

Thanh niên Dược Hảo Nhân trầm ngâm chốc lát, sau đó lại nói: “Nếu các vị không phiền thì chúng ta điểm danh cái nhé, từ độ tuổi cao xuống dần đến thấp.”

Nghe vậy chẳng ai phàn nàn gì, dù sao cũng đã khá lâu không ai nói chuyện rồi, giờ lên tiếng để cho bầu không khí bớt im ắng. Mọi người bắt đầu đếm số, A Diệt vì trước kia tự nhận bản thân gần hai trăm tuổi, nên trong nhóm này Khiết Lệ là người ít tuổi nhất.

Khi bà lão họ Nam Cung nói từ "một", thì lão già đi sau cùng liền nói: “Hai.”

Mọi người cứ thế đếm số, đến lượt A Diệt sau khi nghe Tào Kim nói "năm", hắn liền nói: “Sáu.”

Thanh âm Khiết Lệ vang lên: “Bảy!”

Cả nhóm chợt dừng lại, vì cảm thấy có gì đó cấn cấn, lúc này bà lão giơ đèn l*иg lên cao, truyền thêm hỏa nguyên lực vào để nó phát ra quang mang sáng hơn. Bọn họ bắt đầu đảo mắt quan sát những người xung quanh, đếm thoáng qua thì đúng thực có bảy thân ảnh.

“Từ khi xuất phát tại Đệ Ngũ thành đến nay, nhóm chúng ta chỉ có sáu thành viên thôi đúng chứ?” Nữ tử họ Khiết run giọng hỏi.

Đột nhiên tiếng thét chói tai vang lên, là tiếng kêu đau đớn từ trung niên họ triệu, khiến cả đám người giật bắn mình, A Diệt còn bị vài giọt máu tươi bắn lên mặt!

Ads
';
Advertisement