Tiếng ầm ầm trong một khu rừng vang lên, cây cối gãy đổ, thú hoang chạy loạn. Một đầu Huyền Phong Báo chật vật chạy trốn, trên thân thể to lớn đầy rẫy thương tích, phía sau có cả chục đầu hung thú đuổi theo, đủ mọi giống loài. Có một điều đặc biệt là những đầu hung thú đang truy đuổi ma báo ấy, đều có thân thể bằng kim loại và gỗ, không phải sinh mệnh thực sự.
Chả mấy chốc con báo xấu số đã bị đàn thú bắt được, bốn chân nó bị tơ nhện trói chặt, treo ngược lên một cành cây cổ thụ cao những mười trượng, sau đó đàn thú phía dưới thi nhau công kích, muốn xem kẻ nào có thể khiến cho con báo đó đau đớn kêu lên to hơn.
Huyền Phong Báo kêu ngao ngao nhưng chẳng làm được gì, đường đường là ma thú tứ giai, nhưng lại bị mười mấy đầu khôi lỗi thú tam giai quần công, rồi giờ phải chịu nhục như vậy.
Từ phía xa có một bạch y nam tử chậm rãi đi tới, miệng mỉm cười lên tiếng: “Tổ hợp này được đấy, không uổng công ta mày mò chế tác suốt năm trời. Chỉ dựa vào mười mấy đầu khôi lỗi mỗi con tương đương Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, vậy mà có thể giày xéo tứ giai ma thú, dù là loài thiên về tốc độ cũng không thể chạy thoát.”
“Tiếc là để có thể luyện chế ra khôi lỗi Hiển Hóa cảnh quá khó, mà bí thuật do Trần Ly đưa cho ngươi cũng không chú thích rõ ràng.” Thanh âm Ma Quân vang lên, dường như rất xem thường đám khôi lỗi này của hắn.
A Diệt lắc lắc đầu: “Dù sao đó cũng là bí thuật của tông phái người ta, làm sao có thể cho người ngoài biết tất cả được cơ chứ, tặng cho chúng ta bí thuật chế tác khôi lỗi cùng bí pháp thôi động đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn có năm tên khôi lỗi rất tinh sảo.”
eyJpdiI6Ims4N1BzYXMxUHdZTkFaQms5ejNqRGc9PSIsInZhbHVlIjoiSUJcL1Y1c1Z2Ymw2eXdnOVhlZUxxR3lucHdwaG5wTVh4WVlHdnZsK3BNNVNmWGxpbEZza3FlYXQ5QnROQlVFV0U0ZlZiWGtKVHdFOTlja3ZDMnBmKzhyTVBnb2tFWXpDSDlHeUZaVWdqQkM5b05vMzFFRlplOHdtdmJkTmVkZUx0S2xGNnkyMEx4bDMzRlpBaXNnbXJ6WTdBNDcxYVAxc1cwOHlVZVZpQ0k1M1o0QjdxMU44NnVcL3djRkg1S3g4aEljSXFGM1pLRzR2QXUwUXRMVkc1Z1VCeHFiVm84azhjOTZqSzNJV1JaODNyZkhBWVFxdWRhNGdRV1hSRFJIcG05dkFJZnJqNVRaS0VJUHF1RHFLcHV1SzhcL2UrRUZHR21lSjhnUnVldzNEYWpyR1ZZOU1rTzB3TGhpbElaRWVCY0dhcE1DNk5ZK1dFSEVNR3lKZGE0U1JOWW5MR0Mwd2g4N2FmdFFFc1haZkxmb1BSUFFOYThpM0hSWFNQWWUwOGg3T3FRRnlTUWFqa1FNMlNuZ2lZaVA2WUlqSVdLOG9oVWJQTlB0UE1EdGd0WmRVTVZiQ2JiaE51TjdtTGxCMEpNWjhEejY4TGpCT3NMWGRJY0kxbTF3dkt0THdBMklqbFFvdG5TSnFvRzBUVk9BWFBLUG1JdnlZZVlrZnhxRmhNXC93M0VNVkNiMkxFeDE1MWR2OTc0RDBzelwvNEYwbUtMMFlHVnNydWxhNlZ4T0RNM3J0QUFIbkkxa210UjFLXC83NktsME1yT3FTZVBQWFdwNWJQNmRleEFJM0c1cjd6ZUtmalROSlwvQlQ2Y3JTaUhKWHN6SStaNlorbWUxbXJrcDVCNmVoZStUOURwY0tnNVVSY1V1VUZMdFZcL3FETlhWdHRwMW5LbnIzUHNCaFFUeHFzcCtZTFI5QnR6cHlxcHVIc2VQcGNzXC9ZS240UEd3ZTUraHkxMGFuZEMrK0lubmJaXC9vRm5yZ3NiemhnZGlnSkp4MEh1OHE4VFpENUt2OVR0VXJzUTZcL0UyZm9HMnMzWkxOeStZaklhTDRNSGduckpaQ0tkQzQ2MTVYZ0dKQmpnMGNINkVsSWlST3pFTE1UdXpETXdRaE9McUhMazA1ZzFucHRFXC9BVWpXUHpROWZpNXMwUzJzSTUxYllSYVFITXNjWGQxNzZETUZWbmp0eTJYMGRlUFMrU3kyQTY4QUswXC9pUk45dnpWM0RkcGJEWitEK3h6dmduT2M4N3pHcW1JTHpQRUJqQnI2dzlHXC9TdThVcFBhaVwvbk9BUTgyQWZ4UExnMEJLNGVESXNoclJoSlFUS3JXWWxKT3RDNlg0bFg5dDl2dnZ3NTkzV0xZcWFqREtZYXU5U09UcHFPNGtlM1RaSkhuR1M0UHhEY1wvN1UrXC8xK1ZXdkRhQW5FM3RQUTlidkw4Z0V3K3lUVmRPdVlxOTF2UHVoTlZRUVJ6UEdtc2loSEY1SFNwQUVEUjBzeElYSEowcklvY2ZvMHUwV3JYWEFpTmhMVWZBbHpGV1ZCVHNvaWZBaFg4MU5EMTJ3eHNlb3hYYjdYTGRRXC9OcnB2OUt3XC9PV2xBendZSGJiWFZwNUFSZUs2ZGNETG5Xd2pDWDBHc0RZT2lFNHFrWmpsR3dpWHpKTjJhT0JabG5vVzZtZmM2aVh2V3NGZktYN1NoNEx6SVdmNDgwVFF6MjB0WHdzejU5UGhTdGswaW5yVndTTjlQV2xob2JwRGE1cFE2VUtYXC9iR1Zvd0IrOFRhVFNFVlwvWFJ5OHZoWTBhR3IrRUg3TlI1WEVUNkFuSWFnQlI1blJWT0NDeG96Umh3SCtBRkhcL1A5dnhKdDZnZm5JV0JkN05rRWQyNnRhVjFoZkg2UFBUOVcrTlJaRU5HMHBGOXpJUUVNTTV3ZEM5aDZDeXE5bE5ZZnZcL0J6MkJydDBtR1h0djlGN3pwRVwvTjUyN21ReE13YUI0ZzdQM3U2RnU5YU9YT05hUHMwODhwUlhRRUIybGpNakRlaHJ3ZWwyR1NBYVV2dFZEM1FLek9pYW9rZEljcVhQTWlDSmN1RDExUkFwNERQd2wxQVFLOFpoWk12V05UVHdXZ2ttQ0h2NjNoczZWeGcxRE52djc1N1l3WjVhUktYbzh1N1Q3RTJVZHB0T3pVN1NUTk5aR21YcUd4b0RQbUh1M2FJMFpzNjdOa09UMG9NcUNyQ1VcL1p2ZnB3SDI4UW0ySjQ0YnluTDdlc1wvXC9MZU1zXC9YaWY2Y2hOUFRUSXV1ZG5mdFhiUHBlQzdmTXQ1VnpOc21xSU9VOXhrSTRrdXFmNWQ0TGF1T3UwajB3d3RCWDN2aWI5WnQ0Yk9kbkR6QlRnWlZBemdSV2xadlVJems0UXU1QlN1YXZTWTRpWmJNRndBb2tPNnIxMmR2b0xORUFNXC9TMDBjcmVYc1E1eFp6SzBwb3ZKOHNxSTRYRXQ4amRzeDdcL09YVkU2WXBIZGdSczRaWXZyaTM1QU5BWmZya2pkbEJKSE5iSmlublFha1hFdnJiWDhRcTJWWW0rZTRHZldMaTJrTTZETXRSUEtmSGg3c0Q1Q3hqOUtxdVF5cmhOenZTMW93dTl5cmthTEowdUdxMlwvQm1zMUdOQXh1Z2dSWmszVWpTV2JDa1hVdFZkYUhZS3grOTRlWEF4MCtLNXFkR2gwSlRxSWxPeTBwWmw2MFg5MTVtV0Y3NWhVZHBnQjl4cjRyT0diekNJY1lVWWZLSjl1N3Y2T2tGQnkxSFwvbjIwQ21nSFJxVzdFMnpGMFhNRE1wXC9RM1BmckIyS3NwdHhXSStcL2lDMWZVS1wvUm93N1o2aDVSenlpUzkya2hrUnRqczZZYTkxaFlwOXBFb3V2M3pPbTdUUFJqbzVGN3ZlXC9Ob2tPNmlUVHhxajB4aHpQQXRSRnBmMEpxUGV4TmtvN2NuekxnS3BHVlFrRzd5Y3E3a3hDQmsydFIwck9GUnVORFRuS3p1bFQ2TUNZOW45enFvVm8yR0xvOEtCZTVvYlljQTFGTllieHFXaDBCOWtnQmh0RVYrbDRZaXd6ZHlcL05VVll2VnN0RGxcL2ZHNDdKYmFKQlRsQmFrRExIWGsyb2hCY0NoVFoxZ2JJaGc5OGduY2dHU3FSZjYrOHdqOTdYY1NMclhUaWd0cFhud1A0Rlg4NVBIIiwibWFjIjoiZTEzMjljMGY2Nzc2MGUyZGRkOGI4OTk1MzFlMjFjM2MyZTU4MGJlZDc2MTk4Yjg2YzIzYjc3NTQxYjE2YzU1ZSJ9
eyJpdiI6IjM2Q21sSFp1eDFrQUFYbW5jV3hMK3c9PSIsInZhbHVlIjoiK09vNkFCaDNaVGw2N1VjYlEyVGw1WGlCSHBwUXNsdFRLT0t3dWQ4ck5USlFYTmZtR0NZd0lacnZyTHZzOHFrOFRabFZlbjh1VFB5MzB4cXZUSFwvS2Q3ZDFCVjhkWU5jdUxTSVFsVTVXVTVBPSIsIm1hYyI6ImJiOGJjY2Y4ZWZjOGM1NzZlY2E5MmFiNGU0ZWI5MTBjNjllY2RjN2EzMzU5MWY1YjczMjhmNDMwMzJjMjBmMjIifQ==
Trước đây cường độ thần thức của họ Diệt so với đồng giai không cao hơn là bao, chỉ có bên ma tu thì hắn mới ở thế chấn áp, nhờ uy năng từ Hỗn Ma quyết. Nay bên nguyên tu thần thức của hắn cũng đã gần như gấp đôi đồng giai, nếu không gặp phải những kẻ chuyên tu phương diện thần thức, chắc chắn hắn thuộc hàng đầu.
“Hèn gì trước đây khi gặp Trần Ly ta đã cảm thấy bất ngờ, cô ta tu vi mới chỉ là sơ kỳ mà thần thức đã ngang bằng với ta, thì ra là dựa vào tu luyện bí pháp tăng tiến thần thức như này.” A Diệt vừa phi hành vừa lẩm bẩm, thần niệm hắn phát tán quét qua hết thảy xung quanh, phạm vi phải rộng hơn bảy dặm!
Về tới động phủ hắn liền trốn trong luyện chế thất, chăm chỉ nghiên cứu khôi lỗi thuật và pháp trận thuật. Hắn không bế quan tu luyện vì sắp tới sẽ có một nhiệm vụ nhỏ phải thực hiện, thời gian chờ đợi chỉ có thể dốc lòng tăng lên hai phương diện khác mà thôi.
Hiện tại đã qua 5 năm kể từ khi biến cố tại Hoàng thành xảy ra. Nguyên lực của hắn đã tăng tiến lên rất nhiều, lực bổn nguyên tại trung kỳ đã đầy được phân nửa. Phải biết mức cần làm đầy tại trung kỳ lớn gần gấp ba sơ kỳ, vậy mà giờ hắn đã tiến được phân nửa tại tiểu cảnh giới này rồi.
Tu vi tăng nhanh như vậy đều nhờ vào các loại đan dược cổ rất khó luyện ra, như Kim Linh Hoàn, Hội Khí Tán, Đồng Nguyên Đan. Trước đây khi chuẩn bị bế quan lâu dài, hắn đã tìm mua những dược phương cổ và dược liệu hiếm tại Cổ Sơn thành, sau đó đưa cho Ma Quân dùng lò bí bảo luyện chế, kết quả là hắn có rất nhiều loại đan dược khác nhau để phục dụng.
Mỗi ngày luôn hốc đan dược thay cơm, linh dược vừa được sản sinh ra liền đưa toàn bộ đi luyện chế, 5 năm qua tất nhiên tu vi lên một mảng lớn. Kết quả tốt như vậy tất nhiên công lớn nhất thuộc về Thiên hồ lô, giúp một kẻ sở hữu Nhân nguyên mạch hạ phẩm như hắn có thể tiến đi thật nhanh trên tu hành lộ.
Về bên ma tu, tuy sở hữu Ma mạch hiếm, tốc độ tu hành rất nhanh, nhưng vì không thể kiếm được nguyên liệu thích hợp để luyện chế các loại ma đan, dẫn tới tu vi chỉ có thể cày chay, nên hiện nay vẫn chưa đuổi kịp bên nguyên tu. Ma lộ tu vi của hắn cũng là Hiển Hóa cảnh trung kỳ, nhưng lực bổn nguyên mới làm đầy được chừng một phần mười mà thôi.
Thời gian qua trường kỳ bế quan không màng thế sự, hai năm trước hắn từng một lần xuất quan để thực hiện một nhiệm vụ nhỏ, là hộ tống đoàn vận chuyển nguyên thạch từ khu quặng đi tới quân doanh gần nhất. Lần đó một đường an toàn không gặp bất cứ đợt tấn công với mục đích cướp của nào, nên rất nhanh hắn đã hoàn thành nhiệm vụ để trở về.
Lần này nghe bảo cũng chỉ làm thêm một nhiệm vụ nhỏ mà thôi, dường như là tọa chấn bên ngoài một khu di tích cấp Luyện Nguyên, không cho đám tà sĩ có thể quấy nhiễu, để những đệ tử hạch tâm của bản tông được điều tới đó lịch luyện, có thể an tâm mà tìm kiếm cơ duyên.
Vài ngày sau, không ngoài thông tin đã nghe ngóng được, A Diệt được giao cho nhiệm vụ tại một khu di tích mới được người đời phát hiện, âm thầm tọa chấn ở đó, nếu có tà sĩ bén mảng tới liền tiêu diệt. Về phần các nguyên sĩ trong nước thì hắn không cần quản, có thể chiếm đoạt được bảo vật trong đó hay không, dựa cả vào năng lực của đệ tử bản tông.
A Diệt có chút tò mò nên âm thầm tiến vào khu vực trung tâm di tích, vật phẩm giá trị nhất tại nơi này gồm có hai món bảo cụ Huyền giai hạ phẩm, vài viên đan dược giúp đột phá bình cảnh cấp Luyện Nguyên, nguyên kỹ cấp Hiển Hóa thông thường. Tất nhiên hắn sẽ không mặt dày tới mức thu lấy mấy thứ này, làm thế thì quá mất mặt kẻ sư thúc này rồi.
Hắn ngồi xếp bằng tu luyện tại một hang động cạnh khu di tích, thần thức dựa vào vận chuyển Hỗn Ma quyết có thể phát tán xa nhất được 20 dặm, nắm dữ toàn bộ biến động ở nơi đây. Quan sát đám tiểu gia hỏa chiến đấu tranh đoạt cơ duyên, khiến hắn nhớ về bản thân mình năm xưa, cũng thường xuyên lăn lộn tại những vùng di tích như thế này, cố gắng tăng lên thực lực.
Đệ tử hạch tâm ưu tú nhất của bản tông mấy năm gần đây, là một gã nam tử họ La, kẻ sở hữu Linh nguyên mạch. Tuy đã xấp xỉ 20 tuổi, nhưng không hiểu sao ngoại hình hắn mới chỉ như hài đồng mười hai tuổi, đã thế tính cách rất con nít, khiến A Diệt trông thấy mà nhớ đến Sửu Nhi.
“Không biết Sửu đệ và khỉ con giờ ra sao rồi?” A Diệt bất giác lẩm bẩm, sau đó lại lắc lắc đầu rồi tranh thủ tu luyện. Một trong số ít người mà hắn từng tin tưởng hợp tác, nếu có duyên thì sau này sẽ gặp lại, còn bây giờ vẫn nên nghĩ về tu vi bản thân thì hơn.
..............
Tại một địa phương cách rất xa nơi A Diệt đang tọa chấn, cũng có không ít đệ tử hạch tâm Tọa Sơn tông đang hành động, tạo thành đoàn đội cùng đi thám hiểm, dẫn đầu là một đệ tử tinh anh. Nhưng nơi đây không chỉ có nguyên sĩ trong nước, mà đã có không ít tà sĩ xâm nhập, tranh đoạt cơ duyên cùng với nguyên sĩ bản địa.
Trên một mảnh bình nguyên vô danh, có một nữ tử xấu xí sắc mặt khó coi, nhìn qua y phục đã biết là tà sĩ, đứng trên bảo cụ phi hành đang nghiến răng nhìn xuống đại địa phía dưới. “Con tiện nhân kia rốt cuộc trốn đi đâu rồi? Nếu bắt được ả nhất định ta phải dùng dao từ từ rạch mặt rồi móc mắt ra, sau đó chặt nhỏ thân thể rồi ném cho chó ăn!”
Ả ta tế ra một viên ngọc đen thui, thôi động nó bay lên lơ lửng giữa trời cao, sau đó liên tiếp bắn những luồng hắc sắc công kích bình nguyên phía dưới. Qua một tuần trà, từ mặt đất bằng phẳng đã biến thành bãi hoang tàn, đất đá văng tứ tung, không loài thú nào còn sống sót.
Sắc mặt ả tà sĩ ngày càng tối lại, phẫn nộ gào thét, khiến hai tên tà sĩ nam tử từ xa đang bay đến hoảng sợ không thôi. Đợi sau khi ả đàn bà xấu xí đó bình tĩnh lại, hai tên này mới vội vàng tới gần lên tiếng: “Bên kia đang đυ.ng độ với rất nhiều nguyên sĩ quốc gia này, thủ lĩnh ra lệnh ba người chúng ta phải cấp tốc tới bên đó tiếp viện ngay.”
Nghe vậy ả ta tức giận dậm chân, sắc mặt không cam lòng, ánh mắt oán độc nhìn xuống mảnh bình nguyên hoang tàn một vòng nữa, rồi mới cùng hai gã đồng bạn rời đi. Ngay lúc ba kẻ đó quay đầu rời đi, tại một hố đất lõm sâu có chất lỏng đỏ tươi chảy ra phía dưới, may không bị ả tà sĩ phát hiện ra.
Phải qua thời gian một bữa cơm, từ dưới đáy hố đất đó có một thân ảnh thiên kiều bá mị trồi dậy, nhìn thương thế ở bả vai, đôi mi thanh tú run rẩy. Nàng phục dụng vài viên đan dược, sau đó băng bó sơ qua bả vai mình, đôi mắt đẹp ứa lệ, khóe miệng có dòng máu tươi chảy ra.
Nữ tử xinh xắn, tuyệt sắc giai nhân này, không ai khác chính là Vân Chi. Nàng không kịp lau nước mắt, không dám trì hoãn thêm, cố gắng ngự khí rời khỏi nơi này, dù cho vết thương luôn truyền tới cơn đau.
Khẽ cắn môi mọng, cuối cùng cũng không chịu nổi mà khóc hu hu, nhưng sợ bị kẻ khác nghe thấy mà phát hiện tung tích, nên thanh âm khóc rất nhỏ. Thân ảnh Vân Chi ôm theo vết thương, ngự khí dần dần biến mất khỏi vùng bình nguyên hoang tàn này.