Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Rời xa Huyền Như là bão tố, tên họ Diệt trên đường phi hành trở về tông môn, còn chưa đi được nửa chặng đường đã bị đám tà sĩ lạ mặt phát hiện, lúc này cả đám bọn chúng đang truy sát hắn.

Thực ra đám người này có nhiệm vụ ẩn trốn tại nơi bí mật, đợi binh lính Hoàng gia đi ngang qua sẽ xuất thủ ám sát, nhưng ngoài ý muốn phát hiện A Diệt. Một vài tên trong số chúng là thủ hạ của gã Huyền Cơ, biết thiếu chủ cực kỳ căm giận tên này, muốn tìm cho bằng được hắn, lúc này bọn chúng liền truy bắt họ Diệt để đem về nhận công lao.

A Diệt cấp tốc phi hành muốn cắt đuôi mười mấy gã tà sĩ, hắn âm thầm chửi rủa không thôi, bản thân đã cẩn thận cho phi chu bay qua toàn những nơi hẻo lánh, vậy mà vẫn chạm mặt lũ khốn này. Hiện nay tình hình thế sự trong nước hỗn loạn, không nên có thêm xung đột, hắn cũng không nắm chắc có thể diệt sát được toàn bộ những kẻ phía sau, nên chạy là thượng sách.

 

 

Phía trước không xa có một khu hiểm địa, từ dưới đó bay lên hai gã tà sĩ, dường như bọn chúng đang tìm kiếm cơ duyên tại địa phương này, được lệnh từ đồng bọn liền đi lên hỗ trợ. Hai gã tà sĩ đón đầu phía trước, đồng loạt lấy ra vũ khí, thi triển thần thông trói buộc muốn ngăn cản bạch y nam tử đang bay tới.

Họ Diệt bứt tốc, lượn lách, tránh thoát khỏi vòng vây của hai kẻ kia, khi hắn bay qua bỏ lại một tên, thì tên còn lại liền cố gắng cản trở hắn. Chiếc vòng trước lòng bàn tay gã ta bạo phát vô số tia sét xanh sẫm, đồng loạt công kích về phía địch nhân duy nhất.

Chuông vàng được tế ra, tức thì biến lớn, chống đỡ toàn bộ công kích từ lôi quang. A Diệt tung rất nhiều đòn đánh lên chiếc chuông, mặt bên kia liền phóng ra vô số kim quang công kích kẻ đối diện. Khi gã ta chỉ huy hai thanh thiết côn hình tia sét, xoay tròn trước người để ngăn cản kim quang, thì họ Diệt đã phóng tới lân cận.

 

 

eyJpdiI6IkRTMWZEVW5RSGlRMmthWWZRM1V5UGc9PSIsInZhbHVlIjoidDlJSkR0Um1uNlRsa2xyOFF1M2ZmVjExSUdGOWV5WXZrUWljTEFxT1c4VGwrNGNXMGpDXC93dmJuN0FsZWJxY0czZ0FWNE5wa3BiTVZVMFFLOXJQZjhYU24rNmtSUHNHQ1lHOWVab2Y3bkd3aUZoWklvVnVGXC9xZ0wxVTFIMCtoSmZ2N0tNb3pPVUJFOGNRNFpXOTRLSTllVk02eXh4ZTlTVVdJZUFkakV3b3lkRHdkNkN5Rld1WUlxXC9wcnlDSWF5eW0zQnBQNzVwd2tlODBRcE9PektRRjRhWE9WSjlvVDJidnFBaG1qSkRtdkR0dG1CeGhJM0hqYWpCTkxxVFVycUphRzZGdkFyczBScGFRNk9mZFRWK3dWS0M1U25nTUNWbEpGT3h3czNsTTRkNmllMEg0QlR4VTVKTHJUdzJoamo4ekJtSXJRTlQ4NUlqSzFENlo1T1NpYkRtdFdWelwvU1BTSFB2NjJSbXFnUTg4WW5rd0F6XC9wZEFzVHlabGllSVFIeE5Bb2ZhM1FSd0pKUW8xeEQ5VmVHaU1qSHVxRGxmUTBIUjNwTmFtcnBhMjNrQjBGOGsralZoT1RnMzJ4S1JZb3dHZ2Jveks2b0c1MkFPaG9lK2NCUmZkWjZ4TmNpeXBidE5LeFRGcU11cU16T0tnYURiWkEzQ0JcL2dEN0M5SVhSOXgxcWdKQTNjTlhsRE5jUkt2OFBnbVFuZStyOU9GU3lscFMyRkJ6a0xJNkpYamlcL2FIcWZqMG1XOVpPanpRdFNiak0rOGJrbjNLaUV0djg3YXI3MVM2TU5SOWtDVFZzK1wvOFluY0phcVBZQTUzY1RMalRPVEkydkN3Mk9TWFBmXC9BTzU1cFRYR252SUVZbVlEZUo4RlNsNFJnNW9kKzdwem14U1M0V2k5NmtDUlwvTmZmWmZrUDI0SWpBdXVQa3lhUGNlQmtzY0lFVmIzeDVLVDJNXC9MUFlJOVBSbFgrRTFFalBoYmlQQ2lzRVErNzZwNVAreERHd2UyTzcrbzdRMHpBUWZndENYbU5JY2N0bEs4OU1ZTU1TMWNmUlMyNWJ2WUlOUUZNazdjQjByaXpTdFVjOVMzWXNRMmRER2lZbUZIelVyVzY4ZlVDUTdzMER3QWdndW9hZWFEZ3RrQ3lsXC9cL1FlTmxnNks5TDZYVzFwMGtra1U1WjFZenc4bkI5V2NNSmozWkNBRVhaRGJqUVdURHo5YjFTVlBjT21URkNqdE1KVjFyYXF4WnFoUStcL1V5SWc3SmRMcUdycDNGYklldnhldmR1RVwvSlVmM0wxeVVrbzFodkpSU1d0RGlvNm5HakRWNm91WUwzQlRRVSttYnVreWswZHR6c1FHdUx1Tm5wakJ5MTRwSGc3dmlqU0tOQ0Q3OFBDNmQ3V25rVFhUV3VrN1R2cE1iRmNraktrZDVxU0NcL2VVYXdKOVJlVEk5bTJ0K0RUWFZxdzZzRGIzclIxbXpRTG0wZERlbVc5b1VDWUIwa0FXakZ3UHhGSGpvRWRtVDlcL1lUNFlXQzYyMlRcL25sQWkwdDlxR0dOSCtKSk9FMWNvMm8zT1Z2WEVONkV6UE9oako2V29RWmE3RWtoaDVVa2ZFSE56QzQ0dDZubWEwWURZcU5EdHkxaGtuN0t3ZFZtUGZcLzVcL1hWdkdQdm44T3hheUhVOU9MZmRRWGRqb2RLRDREUVJucmdqaFVXVEJwU3dJa2E1VnRsMFl5TDcwV01Kejljc056dFRHWUJJOUR1QXJmVEZ5OUVvSXZyZzIxaXhQQ2pGWkREdk1TeGIyTmJkZUNNcjZTM1Q4QkRyRTFkcEUxejZXQWs4NmdSeUNcL283eGlNUWRDMjB5T3FZakJDSnM2QzNMaDJpOXNWRzVSQnU1ZENZekRqWHBvYmhIR3FkQjVLRG5GMnBXTlQ0SFZhUzFUYkloKzcyZFhCXC9ZeFhVRzhSbWRBWDl0cnFmb1wvaWRxbWdnN1VJMXRFREZDQ0lnYUVNdUJ0VytKTXArekdQUkRvbVJsaXhmK0N3REcxYmRidCtMV0h0ZzFrSHFcL1hiUEVLekhDdnNLXC96ejVBMjVjMXh6Wk42QzlESXN3V1gzNWRrcnRYbXUxNWdKdjkwZzdEUE5naEJKU3NFN1gzQSt2NDlDd2JJamM5Y2ZrXC9zdWFOTVZuR0xOQVY5UkJvRzErK2U0bXhEM0hmNXdcLzU0dHAxVjU4MlhUSVBBdE9EK1RUb3luNklBU3NtMnJVQUtYRmRic0dWUXdVXC96R01cL0IxdVc5SEFjdGtcL0UrdnRIMzFWUkZqVE5QYjNBQ2tycm1OVkVPSlNZb2xOVjZQNEFQVUNwUnZDc0puU0FYaGVsZTJ6cENXR3VLb2lJaGpmWkN0VnBxODJFaTQ0QTdpaitRM0IxbzZRNEUwbE1kNGo4RTJmNXNTdFZmR043aFdYWUlCMnNwTjhOOGZzUDVTRjFCTFpaWlFkXC96REdUTEpmTWp6Q09VcDUzdVwvekhUS3RVcGZuSmFOV2J0ZDdwM2VPcnhBXC91cUpVemlDNjhkd1VKaEU4OEZPcllJSlNPSGdBMFpqem5uMFRpMW81Y2hFUVFcL2hacGpsZUl3SWFPb004YU9leUo5ZlgrTXNsa1pVKzVCdHVydXc5MlRvOHdFUm43UHBYMkliSnhGTER2U0hIbmU1dnJZbHZsM2FOVUlKdjl3dEVTWlhpOU9rUkxmbTVcL0NTZUR0N1Myek0zd3BldnVLZkp0WElid0xWSlJWaUd1dXNqY0UxRVVcL1VTQWxjZ0FrR05ySkU4V0ozV056aU1QQXRVV1NTb1FjUUpTOVU0b1NKSFk1Z0lmQjNuM2haZDZYdGxKSTAwdG02TTZ1bkxoUElGNUVZZ25pR1d2b2hGUjFaSTA4cTJucTRrTWJ5XC92dFdJWGFpTFh1SGdUbk0yTkFkOEtmbGFBPT0iLCJtYWMiOiI0ZTExYzUyMzIyODNiNzdiZDhlYzhlMTY2ZDk0ODAyOGQ1NDhmZGJiM2ZjMTkwOGIxNDNlZDkxZDA0NGU5YjM3In0=
eyJpdiI6IkhVdDN4U2xuRjg3bW9WRmhET3o5K0E9PSIsInZhbHVlIjoiQnA0clZtWDBXUUp3ZDMwR2Q0Q0V6dEJsQkZuV25BaFVQVHlUNjFpcmtJUmpsazYxVGxHTWlRMDhac1lsTGh2SkdJNWFEcWMzemNaTXpKMW15cXhCK3JEOXpcL3pEZnR4Z1VDNDZScWU5dVEwPSIsIm1hYyI6IjRiYWMxMDU5M2U5YWRkZTZlNGNiNDZiMDA2ZjI5NWZlNzE1YTc3ZDcyMjkyMTMwYmI3YzIxMzBiMjk2OGQxNTcifQ==
Phi hành một mạch suốt mấy canh giờ, A Diệt không nghĩ lũ khốn này lại dai như vậy, mười mấy tên phía sau vẫn luôn không ngừng bám theo hắn, không tiếc phục dụng đan dược cấp tốc khôi phục năng lượng, chỉ vì đuổi theo một kẻ như hắn.

Đột nhiên có một luồng thần niệm cường đại quét qua nơi này, khiến A Diệt cùng đám tà sĩ đằng sau liền rùng mình hoảng sợ, nhưng trong lòng họ Diệt lại thấy luồng thần niệm vừa rồi khá là quen thuộc.

Đúng lúc này từ phía chân trời có một luồng thanh sắc độn quang bay tới, khí tức phát tán ra khiến ai nấy đều kinh hoàng hoảng sợ. A Diệt đã nhận ra người tới là ai, hắn mỉm cười vui mừng, thân ảnh dừng lại lơ lửng giữa không trung, quay đầu lại dùng ánh mắt thương hại nhìn đám tà sĩ phía sau.

Luồng độn quang vừa bay tới nơi đây, còn chưa lộ ra thân ảnh bên trong, liền có tiếng quát giận dữ vang vọng: “Đám tiểu tử các ngươi cảm thấy thọ nguyên Hiển Hóa cảnh quá dài, hay đường tu hành quá thuận lợi, mà dám cả gan tấn công đệ tử Tọa Sơn tông ta!”

“Là trưởng lão Tọa Sơn tông, tất cả mau chạy đi!” Cả đám hoảng sợ tột độ, vội vã xoay người cấp tốc bỏ chạy, ban nãy truy đuổi A Diệt hùng hổ bao nhiêu, thì lúc này như chó nhà có tang bấy nhiêu.

Thanh sắc độn quang dừng lại ngay trên đỉnh đầu A Diệt, hiện ra là thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, còn ai ngoài sư phụ nhỏ Tọa Thanh Loan. Sắc mặt nàng giận dữ trông không đáng sợ mà vô cùng khả ái, nhưng hành động thì hoàn toàn không dễ thương chút nào, chả mấy chốc mà nơi đây đã nồng nặc máu tanh.

Chỉ thấy cánh tay nhỏ nhắn giơ lên, cong lại thành trảo rồi vỗ xuống một cái, cùng thời điểm đó tại không trung phía trên đám tà sĩ đang hỗn loạn, hư ảnh một cái chân lớn của cự điểu xuất hiện, xé gió đạp xuống. Mười mấy gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh đang phân tán, trong đó có một hậu kỳ và bốn trung kỳ nhưng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, tất cả đều chỉ còn là những bãi máu!

A Diệt trợn tròn mắt, tùy ý vỗ một chưởng liền nghiền nát bấy mười mấy gã Hiển Hóa cảnh, tên hậu kỳ trong đám đó, nếu là hắn phải dốc toàn lực mới có khả năng thắng nổi. Thực lực giữa bản thân hắn và sư phụ ký danh của mình quả thực quá cách biệt, trước đây bị người ta nói là con kiến cũng không oan.

Thân ảnh nhỏ nhắn chợt lóe đã xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn đang thất thần chợt giật mình bừng tỉnh. Thanh Loan mỉm cười khen ngợi: “Tiểu tử ngươi không tệ đâu, vẫn có thể bình an trở về, trước đó ta nghe kể ngươi còn có thể phá vỡ kết giới tại Hoàng thành, dẫn theo đồng môn chạy trốn, làm rất tốt đấy.”

A Diệt vui vẻ khi nhận được lời khen từ sư phụ, nhưng rồi hắn lại nhớ ra chuyện gì đó, liền làm bộ mặt buồn bã đáp: “Nhưng mà... Lý Ngọc sư tỷ...”

“Không sao đâu, chuyện của nha đầu đó ta đã nghe Lâm Mị kể lại rồi, tiểu tử ngươi đã làm rất tốt, việc về Lý Ngọc thì để vi sư lo.” Thanh Loan mở lời an ủi, dù sao qua lời kể của họ Lâm thì nàng đã đoán ra người bắt Lý Ngọc đi là ai rồi, nếu đúng là thật thì ngược lại sẽ tốt cho nàng ta.

Họ Diệt ngạc nhiên hỏi lại: “Sư phụ đã gặp Lâm sư muội sao?”

“Phải, hồi sáng nay ta có bắt gặp nha đầu đó trốn tại một sơn cốc, với đầy rẫy thương thế trên thân, lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi, hiện đang nghỉ ngơi tại phi chu của ta.” Nói rồi Thanh Loan liền xách cổ áo A Diệt bay đi, vì nàng cảm thấy tốc độ phi hành của hắn quá chậm. Ở trong luồng động quang, hắn cực kỳ kinh phục trước thứ tốc độ của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh.

Chả mấy chốc chiếc phi chu xa hoa sặc sỡ đã khởi động, tiến thẳng phương hướng Tọa Sơn tông, ước chừng vài ngày đường nữa sẽ về tới. Trong khoang phi chu, A Diệt và Lâm Mị ngồi đối diện nhau, mỗi người tại một bên của phi chu, nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực. Tiểu thí hài thì ở bên ngoài điều chỉnh hướng bay của phi chu, nhưng hiện tại dường như đã ngủ quên rồi.

“Diệt sư huynh, ban nãy Tọa sư bá có nói gì với huynh không? Lý sư tỷ sẽ không sao chứ?” Lâm Mị đột nhiên mở mắt hỏi hắn, sắc mặt lo lắng lộ rõ. Trông thấy ánh mắt cùng vẻ mặt ấy, A Diệt không khỏi bất ngờ, sao nữ nhân này hôm nay cư xử lạ vậy, còn có vẻ rất lo lắng cho kẻ luôn đấu võ mồm với nàng nữa chứ.

Mặc dù có chút không thích ứng kịp, nhưng A Diệt vẫn bình tĩnh trả lời, ngữ khí nhỏ nhẹ không còn vẻ lạnh nhạt như trước: “Sư phụ có nói là tỷ ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, muội không cần lo, hãy tập trung điều trị thương thế cho tốt đi, lần này hai ta có thể còn sống trở về là rất phi thường rồi.”

“Hì hì, sư huynh nói phải, nếu đã như vậy thì muội an tâm, mong rằng tỷ ấy không sao.” Nói rồi họ Lâm lại nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục điều tức chữa trị nội thương.

A Diệt mí mắt giật giật, khó tin nhìn kĩ nữ tử kiều diễm như hoa trước mắt, ngày thường con ả này khua môi múa mỏ chọc ngoáy kẻ khác, bộ dáng lãnh ngạo không coi người ta ra gì, sao hôm nay lại ngoan hiền tới vậy?

Hắn đâu biết rằng, từ khi thấy hắn có thể đυ.c được một lối ra đưa cả bọn thoát khỏi kết giới, hơn nữa chiến lực còn phi phàm, khiến nàng ta đã rất kính nể hắn. Trước đây vì hai người đều chỉ là tân tấn HIển Hóa cảnh trung kỳ, mà nàng ta cho rằng thần thông của mình cao hơn của A Diệt, nên mới coi thường hắn, nay thì khác rồi.

Về phần Lý Ngọc, nàng ta đã đạt tới trung kỳ một thời gian dài, bản thân Lâm Mị cũng cam bái hạ phong, nhưng vì không thích cái bộ mặt lạnh nhạt cao ngạo của nàng ta, cùng với thái độ thích dạy đời người khác, nên họ Lâm mới khıêυ khí©h muốn khiến cho đối phương nói chuyện nhiều hơn.

Phi chu một đường phi hành thuận lợi về tới tông môn, thực ra những chuyện không thuận lợi đều bị Thanh Loan một chưởng giải quyết. A Diệt cùng Lâm Mị được triệu đến cuộc họp của các quản sự, cùng nhau kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra tại đó, khiến cho những người ngồi nghe biến sắc không thôi.

Qua sự kiện lần này, A Diệt tất nhiên được thưởng rất nhiều, cũng có không ít năm miễn làm nhiệm vụ. Hắn sau khi mua sắm những vật phẩm cần thiết tại Cổ Sơn Thành, liền về động phủ bế quan trường kỳ, sau những trận chiến mấy ngày qua, hắn nhận ra bản thân mình còn rất yếu, hắn phải nhanh chóng mạnh lên.

Sau khi hắn trở về được vài ngày, thầy trò Dược Trọng Bình và Vân Chi bị điều lên quân doanh tại tiền tuyến, nghe nói họ làm tại hậu cần chuyên phụ trách luyện đan, chứ không cần tham gia chiến đấu, A Diệt mới an tâm phần nào.

Động phủ rộng lớn nằm trên đỉnh ngọn núi hoang vắng, xung quanh chỉ có rừng cây tĩnh mịch, trong động phủ không còn bóng hồng thường xuyên quét dọn, cũng chẳng thấy thân ảnh nam tử nào đi lại cả. Sâu bên trong tu luyện thất, Diệt Chúng Sinh ngồi xếp bằng tại trung tâm, bỏ hai viên đan dược vàng bạc vào miệng, nhắm mắt bắt đầu quá trình tu luyện lâu dài.

Ads
';
Advertisement