Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Giữa mặt nước trong vắt bằng phẳng tĩnh lặng, trải dài rộng mênh mông không thấy điểm cuối, có một cây cổ thụ to lớn đứng sừng sững, nhìn đã phi thường cao tuổi rồi. Nơi đây dưới một vùng không gian rộng lớn, bầu trời u tối có những giải cực quang rất đẹp, khung cảnh huyền ảo vô cùng.

Thân ảnh một thanh niên dung mạo bình thường từ từ tiến tới phía cái cây cao lớn, hai chân hắn bước đi trên bề mặt nước, không hề bị chìm xuống. Người này chính là thần thức của Diệt Chúng Sinh ngưng tụ thành, mà nơi đây là ở bên trong chiếc Thiên hồ lô.

“Đây chính là hồ lô thụ cực đỉnh mà ngươi nói sao?” Đôi mắt hắn quan sát cây cổ thụ trước mặt, rồi đối chiếu với hình vẽ một cái cây trên tấm giấy cũ trong tay, hình dạng hoàn toàn trùng khớp. Ma Quân có vẻ như sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại, khác với A Diệt, hắn biết cổ thụ trước mặt là chân quý bậc nào.

 

 

Thanh âm kích động của y vang lên: “Đúng thật là hồ lô thụ trong truyền thuyết rồi, nó chính là thứ duy nhất cũng là quan trọng nhất bên trong Thiên hồ lô!”Ma Đế Nghịch Thần - Chương 158: Hồ lô thụ“Thế cái cây đại danh đỉnh đỉnh này có tác dụng gì? Mà ngươi nói ngay cả cường giả thượng vị cũng sẽ điên cuồng vì nó!” A Diệt thắc mắc hỏi, hắn thấy cái cây to lớn trước mặt khá là bình thường, cũng không cảm nhận được chút khí tức gì phát tán ra.

Ma Quân không kiên nhẫn đáp: Có hồ lô thụ này, ngươi sẽ được cung cấp linh dược cùng những loại thực vật chân quý vô hạn, ngươi nói xem có phi phàm không?”

 

 

eyJpdiI6IkdFVVZlKzVqOCtMYnhwd2I4b0haZkE9PSIsInZhbHVlIjoiV2szZlJ5QTVCaWU2ak1VWGFGVVRKeXBVMG5WQUFZbldmek1yU2FNRkhwMDYxRDdrVFhjU2ZLMUVZdHJZWFJLQkp6TkF4TjBoY3FDQTE5dDlhNmdTQTY1OWM5WW9nMVlMTFJTdmNLeVhERDNRckE5YlU2ZW9ORGtlOGIxaERVNTBxTUFTNmt3WktqNXNJYWlkZ0N3NThnVUJhV2p5NWZ3UG01Nk4zcEFGUURXaTRFdkZ3ZjZxek5aMTFaYk5tT25QbmFsZWZKdlJjdUNscThCNDdTdk91QXJsZDlCMzFtYmdzTTFrTjJSblIwaXRtNDI4U1o5MDRVa1JiUEkxZzBnTnpFd05MbStFTTFrdGpTbnlJU3p6REhUMGx2ejVXM0hoZU1rXC9uQTVhbTFMODYrak54Q3owaFFkaDl3Z2U2YXV0YWllS1lwK0ZyWXA5OVJicDkzbHM3R3hFNjhZSlpRV1lnU1FhR2lIR0h5NUIwa1ZzNnVCMW9CMEVtV3VvcmxldXprSHZxSEhFYUs0Nm5pUjNWcTlBMEtiNWh5N1RcL3lcL0JzRENNNkFGd3NhOGMreHk1XC9MSXJSclVYaTJUWmhxVkpiY0t1RG4zR0hxTXRtQW9WUEpIcFBhWEtvMnA3aENkM1BrT3F3MmRLcDFBbnptek5aWWw5YzJhclwvWHJCOU9VeUk2QitBTCtUazJrVTEwNVRcL0djN00yTm4yMXR1TmRId3J6d3hKblgydXVoWTBRTXBOOTMwTG9LbGRKY2F2K3NZakdxZ0tneVNUUVhOUGZ5VG8yXC9vdlZNblZxeWVGdU5VU3ZueHdhQVpiaWU0emVIUWVsTUVrWW5PT1FDTTNqZENJbkdxSXFYdEF5ZXk5SlwvczYybkhvcW8wS2t5T1wvdVNBc0s5MFM1MTRiUHQ3WTQ5OHdkb29rR2lxUGFaMklJNzRFY0lNQkRybmRsOUpTSUNXZ3EwWTdyS0tRTkNiOWd4QllUM1loQ3BydUdmNGJxXC8rSWtmVlpBYWZ1RDNQQ2U0QjN0UU43MjdDNlFYamJ6dnUxU0k2UlpWdUF3YlhwMTZwVk8wQnZidUV1cEFPRXI3eVwvQ05nNkxSZjV1WTNcL3BuQ3A1NE1wVmRSc09iZVpLMHNDVFlTK1JBUHFNVTh2TGY1NWY0Y29YNkYwTGU3Qm9Ncml2b2JKdUhKS3BzTFpkMUc2NkpwZnpud2xWR3E0YVAxdHBudVJPekhkREpJc1F0dFwveG90WFE1OGJBWmhUVXhGNmY4cW1iSldqNkZZNmRhVENkVVdXZjU2M0wraGNscHl2bTIyV2k2NlRPeVdlUUcyT05OK2k0enROck91SWVMWmhjVTczaGJobGlrakxxWDNYZlVQMzJWcVJ0SzdTcHE0UWVOOE93aU5ZSG1sZG9tQ2h0SndOMzU5amN3Z3ZhZmdwWG83WFVSNVVHdWtBcUNTa3B4b2I5bjhSbzZlYXhVWWVneTN3ZEREK2wydk1TTUlIR0dPMmpvVmlBUm9SY3NOdTdnYzlEUENrdzZpekt2R0NQeGdrUWF0WnFUVHV5RFZ1VFhabEZJNWhTQWp6YjBPRTR3RFZBellZck1QXC80WTlIRnpXZmZsVlhXWHJSOG5qUUFQWkpxeEs4b0QxN2ZQRXRvaXU5VTBRb3dcL3VQQWpuNmJ5QkZpQkFidEUxTzJNQStadUZLQm9mWnBJWDZZZHhRaWxEQkhhdTNtalFUdnBjczhiUzBSQzRZTVB5OGp6SjNBdTNyZFlUcDVYZGpEVUo1dCsrMVN1blU1SU8zY05cL1wvblpNRHNUYlFHQlwvYWltYlZUeUE4WDJxaDQ0U0lxdkZTQVFRMks1SFVINHJmb0F6elRZVzl0UGhPMkZtOFNROGZXWHlIVmxqOUV0VkU1WjFhQU1NbVo5XC9MNCtXalNFbjB6VFBBNk5CU1p1M2xLKzZPTXBmekNZMzV3ZjhlM0RVOTRkQ05qVzBiZElkZkpzS2VPWWlONnBPcnNkVVRGRXBwZ1ZHcUVYRGYzRlJ5MjA0cHRCYSsraUEzSUdGSVwvR3ZlbGRtd1dteEY5M0llWGxqUURhZWIxR2xcL2FzbFwvNkY5UHJsS1lXMHdCdmcreGhYMUt0RUZqYm0zUWttN2RhUlRoZ0VFamI1emVFUXVKOXpFbXUyYUN2cGdYMjd3c2VIamVkbXpiVTR1bkczMlFWS3M5ZVVYNU9ydFg1VUxqcGphMlNUb0ljOHhobTh5VlRNcGtKdWxCSUtMR1RIb0RWMlBYUmhGdEc2WXRNcGEwMHFIUkNCV1RyNTRFZFIxZmo5cGlDSlRyRFFETndnK21xRkF4R25nUGdNK2haV2hEdmhnbjJuT2tBWmlydmcydjVtNUpmZ2NJN0dBaGd5SHVPaVdXOWdycWh2R3FcL0hOUit4T2ZneGJuRmlXaVB1eEtNYUxCTzI3b2pEcHRVeW10SENzM0R6elA1RkFQMkl3OXU5RktEcDdyUllhRzM3YlVySlVpYms0a1Q3VlMzb1pTUUdHR1hkODVxTzRPTmpDd1V0clhOR2tJTE1ianpGZ0xGNlhrZDgwaUZxNktHMTd4a3BvTWd4SzhYZUNWVjhaNGpQb3UweTg2WGQyUGZ6VG5GOWVNOWFUc0x1Skc1NEg5ZDNvRzR3bGJNSzdSMFhva01qOVZnT1BPcCtVS2V3QWRZR3E5Wm9tYmg5NndwRUxcL0NMcVwvZk9ZZ3d3NjlMeFpZcG1Wam9KVU54dm8xRnpuODJQcnRtbk1KZ0hwZ3lDMURuc1JacGE5d1Naa2NiOHhITVJ6cEJNXC9LalNJR2o4R1hLN013NHRcL1wvdm12K0Z6RGxYYWdWUkdcLzAxamtZRFpnTWVVa3JSTGF1M3d1b2VGaHpPdm54aitUcHBsMzVJNldCcXlIZkphV0xEeWU2ZHdzVkhvWHJ5aldncFpZM2ZIOUJmUmxxR2R1Zk1rNlBhQT0iLCJtYWMiOiIwOTNiYjBmYWI4NmYwNjU0ZDY4NDc1ZWY5NDlhMjc0ZWQxZWUyYTFmODM3NWU5Nzk3OTA0ZmFiYTU3ZDJkZjhlIn0=
eyJpdiI6IlhpYVJRNkRcL1dKUmdGblY0Z2d6UXFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilwvd1RkT2pvXC9teTRtVEFjUjV0TWtHbFdNQm9rM20rc2szVXBOT3JyVnNiZHJ4ZTQ4dGFqNE1VNUdqM200T3BSR3NpVVJNQklPZndwWXgwWENZTU1BYSs3OUlsVUlcL0lkNWFLUmJLY0lscGFZPSIsIm1hYyI6IjA1OTg2OTkxMGI4MTY3OThjMTExOWNhYTJhN2E5YWI5NDA5MDE4OWRiZTU5MTE4NDExOTI4NDAzN2Q1MWVjZTYifQ==
Tại sao những linh dược bên trong Vạn Dược Giới lại quý hiếm như vậy, vì chúng chỉ có thể sinh trưởng tại những vùng đất đặc thù, không thể trồng tại môi trường thông thường được, nên tất nhiên trở thành vật hiếm. Cũng chính vì điều đó nên hạt mầm và cây con linh dược trong Vạn Dược Giới, dù chân quý đến đâu cũng không ai thèm hái, vì hái về cũng vô dụng.

Trước đó A Diệt ôm tâm lý cầu may, muốn gieo trồng thử xem sao, nên đã thu thập rất nhiều hạt mầm cùng cây con linh dược, đến cả đất tại dược điền hắn còn vơ vét sạch. Tất nhiên hắn đã không thành công, linh dược kiếm được bên trong Vạn Dược Giới không thể sinh trưởng bên ngoài, nhưng lúc này đống đồ thừa ấy đã có tác dụng, vì trước mặt hắn là hồ lô thụ.

Theo chỉ dẫn của Ma Quân, hắn điều động những cây con linh dược mà bản thân muốn cho chúng sinh trưởng, bay lên bên cạnh những cành cây cổ thụ. Tức thì, một màn bất phàm xuất hiện, những cây con đó bị một lớp hào quang lục sắc phát ra từ cành cây bao bọc lại, sau đó hóa thành những trái hồ lô nhỏ, xanh tươi, treo đầy trên những cành cây cổ thụ.

Thanh âm Ma Quân vang lên: “Khi những trái hồ lô đó lớn lên, chín đỏ mọng, chúng sẽ cho ra một gốc linh dược trưởng thành, sau đó lại trở về trạng thái còn non nhỏ như thế này, tiếp tục vòng tuần hoàn ấy mãi mãi. Vậy nên tất nhiên loại linh dược trong đó sẽ được cung cấp vô hạn.”

Thấy bộ dáng vui mừng kích động của A Diệt khi nghe điều này, Ma Quân dội cho gáo nước lạnh: “Tất nhiên hiện giờ hồ lô thụ chưa thể tiến hành ôn dưỡng những trái hồ lô, vì tại nơi này chưa được cung cấp nguồn năng lượng cần thiết cho cây cổ thụ ấy phát triển, ngươi hãy đọc kĩ lại những gì ghi trên tấm giấy trong tay ngươi một lượt đi.”

Cố nén lại kích động, A Diệt vội vàng đọc kĩ càng những dòng chữ trên tờ giấy cũ kĩ này, nếu có thể khiến cho cây cổ thụ này nuôi dưỡng được vô số trái hồ lô nhỏ kia, hắn sẽ có nguồn cung linh dược vô hạn. Chỉ cần có dược liệu chân quý số lượng lớn, rồi nhồi nhét hết vào người, thì đúng như những gì Ma Quân từng nói, phế vật cũng có thể trở thành thiên tài.

Bỏ tấm giấy xuống, hắn trầm ngâm nói: “Thì ra cần phải có nguồn năng lượng vĩnh cửu, mới có thể giúp cho hồ lô sinh trưởng đều đặn, nhưng thứ đó cực kỳ hiếm có. Còn một phương pháp khác chính là dùng nguyên lực mộc thuộc tính của nguyên sĩ, cung cấp cho Thiên hồ lô, nhưng lượng nguyên lực yêu cầu sẽ rất nhiều.”

Cách thứ nhất chưa biết tính sao, nhưng cách thứ hai thì hắn muốn thử, tức thì hắn truyền nguyên lực lục sắc của bản thân mình, chui vào bên trong miệng hồ lô. Cả nơi đây như phát sáng lên, bầu trời chuyển chút xanh lục, sâu dưới lớp nước cũng phát sáng lên quang mang, mơ hồ có thể trông thấy những tia nguyên lực vô hình trong vùng không gian này, đổ dồn về phía cổ thụ.

Tức thì cây cổ thụ to lớn như có sức sống, cành lá đung đưa, những trái hồ lô treo trên cành có chút phát quang nhè nhẹ, thần thức hắn có thể cảm ứng được cái cây trước mặt đã có sinh cơ.

Đột nhiên hắn ngã khụy xuống, thân ảnh mơ hồ dần đi, tại ngoại giới, A Diệt nằm co quắp trên mặt đất, sắc mặt kinh sợ không thôi, ánh mắt khó tin nhìn chiếc hồ lô ám kim đặt trước mặt.

“Chỉ thời gian chén trà nhỏ, nguyên lực trong người ta đang ở trạng thái đỉnh phong, tụt xuống không còn tới một thành! Hơn nữa sức lực bản thân như bị hút cạn, thân thể mệt mỏi vô cùng, không chút sức lực.” Hắn vẫn không tin nổi cái thứ đặt tại trước mắt, lại hấp thu lượng nguyên lực kinh khủng như thế.

Nguyên lực trong người nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh nhiều như thế nào chứ, vậy mà trong năm hơi thở đã bị hút cạn, ngay cả thể lực cũng không tránh khỏi bị rút kiệt. A Diệt mất nguyên một ngày, cùng không ít đan dược khôi phục thể lực, mới có thể đưa bản thân mình trở lại trạng thái sung mãn nhất.

Hắn sợ Thiên hồ lô như kẻ đói khát nguyên lực này thật rồi, giấu kín nó vào trong nạp giới cao cấp nhất trên người, rồi ngồi suy tư về phương pháp thứ nhất. Thanh âm bất mãn của Ma Quân vang lên: “Ta thấy ngươi thông minh nhanh trí, không phải loại óc bã đậu đâu mà, sao mức độ hiểu biết kém vậy?”

Nghe câu chửi này mà hắn chẳng hiểu gì, nhàn nhạt hỏi: “Ý gì đây?”

“Ngươi biết tại sao một số dịch thủy được người xưa gọi là thánh thủy không? Vì thứ nước đó có uy năng vĩnh cửu, không thể khô kiệt được!” Vừa nghe tới đây, A Diệt đã đứng bật dậy, như hiểu ra tất cả, hắn vui mừng kích động, tươi cười nói: “Phải rồi, sao ta lại không nghĩ ra chứ, thứ nước bảy màu tại Thất thải quang hồ chẳng phải là một loại thánh thủy, có uy năng vĩnh cửu sao!”

Thầm tính toán thời gian trong thoáng chốc, sau đó hắn vung tay thu lại trận kỳ xung quanh, rồi nhanh chóng phi hành thoát ly khỏi Quần Thú Vực này. “Tới lúc trở về quê hương ta, vùng địa thành Khởi Hoang một chuyến rồi.”

....................

Trong một khu rừng rộng lớn vô danh tại rìa ngoài Quần Thú Vực, có một đám nguyên sĩ đang săn bắt ma thú, nói đúng hơn là thí luyện kĩ năng thực chiến của bản thân. Cầm đầu là một nam tử trung niên, tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7, phía sau hắn có chừng mười mấy người, đều là thanh thiếu niên thiếu nữ, tu vi chỉ đạt tới tầng 3 mà thôi.

“Rầm!” Một đầu ma thú vô lực ngã xuống, hai thiếu nữ vừa cùng nhau liên thủ hạ sát nó, lúc này tuy mệt mỏi nhưng lại vui mừng cười đắc ý. Những đồng bạn khác không hẹn mà cùng vỗ tay khen ngợi, nhất là những thiếu niên nam tử ái mộ hai người kia, đều tán dương không hết lời.

Trung niên nhân cũng mỉm cười, lên tiếng: “Hai con có thể bằng tu vi mới thăng tiến tầng 3, mà tiêu diệt được ma thú nhất giai đỉnh phong, quả thực khá là lợi hại, số điểm của hai con ta sẽ chấm cho khá cao đấy.”

Khi hai thiếu nữ khả ái đang vui vẻ ăn mừng, những người bên cạnh cũng hùa theo, thì trung niên nhân như cảm ứng được gì đó, liền xoay người lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Thấy cử động bất thường của người dẫn đoàn, đám tiểu gia hỏa ai nấy đều giương mắt nhìn lên hướng đó. Ngay tức khắc có một thân ảnh ngự khí bay tới, cũng đang hướng ánh mắt xuống nơi này.

Đó là một nam tử thanh niên, dung mạo cùng trang phục đều bình thường, không có gì quá đặc biệt, chỉ có bảo cụ phi hành dưới chân là hấp dẫn ánh mắt mọi người. Thanh niên kia từ từ hạ xuống gần đám người này, thấy vậy, trung niên nhân vội vàng đi tới cung kính đón chào.

“Vãn bối là chấp sự của Bình Lũng hồ, nay dẫn đám đệ tử tới đây rèn luyện, không biết tiền bối tìm tới là có phân phó gì, chỉ cần ngài nói ra, chắc chắn vãn bối sẽ cố gắng thực hiện.”

Nghe người dẫn đầu nói vậy, đám thanh thiếu niên liền cả kinh, vội vàng ôm quyền thi lễ, sau đó len lén nhìn thân ảnh phía xa kia. Tiền bối Hiển Hóa cảnh, trong thế lực của bọn họ có thân phận cao quý, hơn nữa số lượng rất ít. Điều đặc biệt nhất là nguyên sĩ đẳng cấp đó đều có bộ dạng già nua, đây là lần đầu tiên họ trông thấy một vị tiền bối có tuổi tác không sai biệt với mình là bao.

Thanh niên này không ai khác ngoài A Diệt, hắn cố giấu đi vẻ chật vật của bản thân, rồi nhìn thẳng trung niên nhân mà lên tiếng hỏi: “Không có chuyện gì to tát đâu, ta tới đây chỉ muốn hỏi là ngươi có bản đồ nơi này hay không? Nếu có thì sao chép cho ta một bản.”

“Thưa tiền bối, vãn bối có bản đồ đầy đủ của cả khu vực này, xin ngài đợi chốc lát.” Nói rồi gã vội vã lấy ra hai khối ngọc giản, bắt đầu quá trình sao chép thông tin.

Trước đó A Diệt đang trên đường trở ra Quần Thú Vực, bất ngờ bị một đầu ngũ giai ma thú tập kích, tất nhiên với thực lực của hắn hiện tại thì không thể địch lại cấp độ đó, nên phải bỏ chạy. Đầu súc sinh kia lại truy đuổi dai dẳng, khiến hắn chật vật chạy trốn gần một canh giờ mới có thể cắt đuôi nó hoàn toàn, nhưng vì trước đó chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, nên hiện giờ hắn đã bị lạc.

Họ Diệt chỉ có bản đồ tại vùng phía bắc Quần Thú vực mà thôi, những nơi khác hoàn toàn mù tịt, cũng may chưa đi loạn được bao lâu, hắn đã phát hiện ra đám người thuộc thế lực nhỏ này, liền tới xin bản đồ. Chưa tới một tuần trà mà gã trung niên đã sao chép thông tin giữa hai ngọc giản xong, liền cung kính đi tới, hai tay dâng lên một khối ngọc giản.

Trong lúc A Diệt đang thả thần thức vào bên trong kiểm tra, thì trung niên nhân có chút tò mò hỏi: “Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, mà đi tới nơi đây khi không có bản đồ?”

Trong ngọc giản có lưu lại nội dung bản đồ rất chi tiết, A Diệt vui vẻ cất nó đi, rồi tùy ý trả lời: “Ta là người từ phương xa tới Quần Thú Vực này săn bắt, trước đó vì mải mê truy bắt một đầu súc sinh, nên vô tình bay tới khu vực không có bản đồ.”

“Ra là thế, vậy vãn bối xin cung tiến tiền bối.” Gã trung niên mỉm cười cúi người thi lễ.

A Diệt ngự khí bay lên cao, rồi thả xuống một cái túi lớn, trôi nổi trước mặt trung niên nhân, khi rời đi hắn để lại một lời: “Ta sẽ chẳng lấy không đồ của đám hậu bối các ngươi, số nguyên thạch đó coi như tiền mua bản đồ đi, ngươi hãy phân chia cho đám đệ tử mỗi người một ít.”

“Đa tạ tiền bối ban tặng.” Trung niên nhân kích động không thôi, thấy số nguyên thạch trong túi mà hoa cả mắt, sau đó vui vẻ phân phát cho đám tiểu gia hỏa phía sau. Trong cái túi đó có mấy trăm nguyên thạch hạ phẩm, đối với những nguyên sĩ tu vi thấp kém, thuộc thế lực nhỏ, tất nhiên là một số tiền rất lớn rồi.

Diệt Chúng Sinh xác định phương hướng trong ngọc giản, rồi nhanh chóng phi hành ly khai khỏi phạm vi Quần Thú Vực. Điểm đến tiếp theo mà hắn hướng tới, chính là dãy núi Hoang Sơn nằm ngay cạnh Hồng trấn, thuộc vùng địa thành Khởi Hoang.

Ads
';
Advertisement