Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Giống như Trương Thành, anh duỗi chân, nhấn eo và thực hiện các động tác giãn cơ.  

 

“Woa, đẹp trai thật đó! Thật ngầu!”  

 

“Ừm. Đúng là một anh chàng đẹp trai!"  

 

“Đúng là trai thẳng cứng như sắt thép!”  

 

“Trai thẳng thì trai thẳng, chỉ cần không phải trai cong là được!”  

 

…  

 

Phốc~  

 

Tần Kiệt suýt chút nữa phun ra toàn bộ nước khoáng đã uống trước đó.  

 

Có biết cách nói chuyện không vậy?  

 

Ăn nói ghê quá.  

 

Con mẹ nó tôi chỉ là một chàng thanh niên đơn thuần.  

 

Có cần thiết phải như vậy không?  

 

Các người mà nói thêm nữa, tôi sẽ phát điên lên đó.  

 

Tần Kiệt không tập được nữa.  

 

Anh cởi áo khoác ra.  

 

“Kiệt Tử, em cầm giúp anh!”, Tần Tuyết chạy tới, nhận lấy áo khoác.  

 

“Bạn học Tần Kiệt, để tôi cầm áo len giúp cậu!”, Ôn Thanh Thanh cũng bước tới.  

 

“Dựa vào đâu mà cậu được cầm chứ?”, Tần Tuyết không vui nói.  

 

“Sao tôi không thể cầm hả? Cậu nên biết rằng, cậu ấy là đại diện cho khoa kinh tế chúng tôi! Chúng tôi là cổ động viên, cầm quần áo giúp cậu ấy thì có gì không đúng à? Các bạn học, mọi người nói có đúng không?”, Ôn Thanh Thanh bắt đầu gào lên.  

 

“Không sai! Chúng tôi là đội cổ động viên! Dựa vào đâu chúng tôi không thể cầm chứ?”  

 

“Bạn học Tần Tuyết, cậu ngang ngược quá rồi đó!”  

 

“Đúng vậy! Cầm chút quần áo mà thôi, ảnh hưởng gì đến cậu cơ chứ?”  

 

“Thật đúng là nhỏ mọn!”  

 

…  

 

“Các cậu…”, Tần Tuyết cứng họng.  

 

Cô ấy chỉ có thể nhượng bộ.  

 

“Hừ!”  

 

Cô ấy hừ lạnh một tiếng.  

 

Sau đó đi sang một bên.  

 

Ôn Thanh Thanh nở nụ cười.  

 

“Ôn Thanh Thanh, để Tuyết Nhi cầm đi!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Ha ha nghe thấy chưa? Tần Kiệt nhà tôi muốn tôi cầm đó!”, Tần Tuyết cười nói.  

 

Cô ấy chỉ chờ câu này của Tần Kiệt.  

 

Quả nhiên.  

 

Tần Kiệt vẫn là người yêu quý cô nhất.  

 

Ôn Thanh Thanh tránh sang một bên.  

 

“Hừ, Tần Kiệt, cậu làm như vậy mà được sao? Chúng tôi là đội cổ động viên, không làm cái gì mà tính là đội cổ vũ sao? Truyền ta ngoài sẽ làm trò cười cho thiên hạ đó! Không được! Để cho tôi cầm áo len!”, Ôn Thanh Thanh không bỏ cuộc.  

 

“Đúng đó! Để Ôn Thanh Thanh cầm đi!”  

 

“Tần Kiệt, mọi người đều là sinh viên cùng khoa, cậu sẽ không đến nỗi không cho chúng tôi chút thể diện này chứ?”  

 

Lời này vừa nói ra.  

 

Tần Kiệt sững sờ.  

 

Bọn họ đang uy hiếp đe dọa sao?  

 

Còn quy chụp anh nữa chứ.  

 

Làm sao bây giờ?  

 

Nếu cho, Tần Tuyết sẽ giận.  

 

Còn không cho thì mọi người đều là người cùng khoa, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, sau này chung sống kiểu gì?  

 

“Chuyện này…”  

eyJpdiI6IjR1VUErSkowTEhIb1hZVXFCXC9WMXZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlkNVplR2pubHZWb1A3Q01wZzR1STVzZ0VMRzc0SzNmVjRERVNpTkdja25sdEhQUE5ZZ2ZDVlREVUltOERET1ciLCJtYWMiOiI0OTdjZDI4YmE4NWM1YTA4N2M0NDk0YmVjOTJhODY1Yjg0MWVjZjU1MjM0ZmRlMmUyMDkxNzY4NmI1YTZkMDA2In0=
eyJpdiI6IjZXYnQrNnA2ZmVjVkdIUm5XN2ZJV3c9PSIsInZhbHVlIjoibG5yUXFIZXRsYlpxSVwvQnRLTXljMVdwVkZTV0hlYWFycm90bWpEZFZab2QxZ0hFQndpZ0hHcUtEZzI2Vm53MzNRN0VudWt6djF5OWcxcVJiUzFIcWdZelZZMUI4NUVCdlwvSHhpT3czcHYrXC95K0x0SDMyYVlxanFmZzlFVjJsVjl6eVJ6WE1HN3RpTkpuN1AwNE1LUXBYenJzcE9qejhOck04SmVNbkVGcXkrRVFqamdDWTRlTDF3KzhqdGhqb1pXTFFiZExzdmd0Ykt0ZURVeXd1MDN1XC9VZE1LZ0RDeEtXXC83aEN0QXpFVExcLysxU242MExNaDZEbENzTGpSOHcrUEs0OUtTWEo3N3RZWkwzdmxlcmFuSnc9PSIsIm1hYyI6ImFlMDU3ZTA1ZTEzMDBjYTZmZWFkZWRhYzA2NDY5NmJlNTU2M2ZkZGJmNmZkYjc5MDVkOGUyNzlkNzU5MDIzZmQifQ==

“Hả?”, Tần Kiệt rất bất ngờ.

Ads
';
Advertisement