Chụt!
Bỗng nhiên, Ôn Thanh Thanh hôn lên môi Tần Kiệt.
Tần Kiệt: “…”
Không phải nói là có bất ngờ à?
Chuyện này là sao chứ?
“Cậu bày trò gì thế hả? Mau buông ra! Lỡ để cho người khác trông thấy thì không tốt đâu!”, Tần Kiệt muốn đẩy Ôn Thanh Thanh ra.
Thế nhưng, anh phát hiện Ôn Thanh Thanh chẳng khác nào keo 502, môi cô dán chặt vào môi anh, có đẩy thế nào cũng không ra.
Nếu mà dùng sức quá lớn, nói không chừng môi anh sẽ bị cắn nát.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tần Kiệt nhíu mày.
“Sinh nhật vui vẻ!”, Ôn Thanh Thanh nói.
Tần Kiệt: “…”
Hôm nay là sinh nhật anh à?
Sao anh lại không biết vậy?
“Cậu có bị nhầm không?”
“Không có mà! Sinh nhật của cậu là ngày 22 tháng 3, cũng chính là hôm nay, không phải à?”, Ôn Thanh Thanh nói.
“Hả…”, Tần Kiệt nhìn xuống điện thoại.
Ặc.
Đúng thật là ngày 22 tháng 3.
Nhưng là dương lịch, còn sinh nhật của anh lại tính theo âm lịch.
Bằng không thì sao bố mẹ anh, còn có Tần Tuyết, lại không có biểu hiện gì chứ?
“Cậu nhầm rồi! Sinh nhật của tôi là ngày âm!”, Tần Kiệt giải thích.
“Hả? Hôm nay không phải âm lịch à?”, môi Ôn Thanh Thanh đã rời khỏi môi Tần Kiệt.
“Đúng vậy! Là dương lịch, cậu nhầm thật rồi!”, Tần Kiệt gật đầu.
“Ôi, đầu óc của tôi thật là, suốt ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu, thậm chí ngay cả việc này cũng nhớ nhầm!”, Ôn Thanh Thanh vỗ vỗ đầu mình, có chút ngượng ngùng.
“Nếu cậu đã nhớ nhầm thì mau quay về đi, trời cũng không còn sớm nữa, tôi còn phải chạy thêm một vòng!”, Tần Kiệt muốn kiếm cớ đuổi Ôn Thanh Thanh đi.
“Tôi muốn nhìn cậu chạy, có được không?”, Ôn Thanh Thanh cầu xin.
“Không được! Có cậu đứng bên cạnh nhìn, tôi sẽ không chạy được!”, Tần Kiệt từ chối.
“Tôi chỉ nhìn thôi cũng không được à?”, Ôn Thanh Thanh tiếp tục năn nỉ.
“Không được! Tôi không quen!”, Tần Kiệt lại lần nữa từ chối.
“Được rồi, được rồi. Cậu đúng là không thú vị gì cả! Không cho nhìn thì không nhìn!”
Ôm Thanh Thanh buông tay ra, rời khỏi ngực của Tần Kiệt.
Cuối cùng, Tần Kiệt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Ôn Thanh Thanh cứ tiếp tục ôm như vậy, e là anh thật sự không chịu được nữa.
Lỡ như có người quen trông thấy, khiến chuyện này truyền đến tai Tần Tuyết, vậy chẳng phải rắc rối to rồi sao?
May mà anh dứt khoát từ chối, không thì rắc rối to.
“Kiệt Tử, chúc cậu ngày mai chiến thắng”, Ôn Thanh Thanh nở nụ cười.
“Cảm ơn!”
“Nhớ kỹ, nhất định phải giành được hạng nhất, không được đứng nhì, nếu đứng nhì, chứng tỏ cậu bất lực!”, Ôn Thanh Thanh lại bồi thêm một câu.
Tần Kiệt: “…”
Nói gì vậy hả?
Đứng nhì chính là bất lực.
Tôi vẫn là đàn ông đấy, sao có thể nói như vậy trước mặt tôi được hả?
Đúng là không hiểu chuyện mà!
“Được rồi, không quấy rầy cậu tập luyện nữa! Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Tần Kiệt đã hoàn toàn yên tâm.
Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi.
Đi thong thả nhé!
Bỗng nhiên, Ôn Thanh Thanh quay đầu lại.
“Cậu còn có chuyện gì à?”, Tần Kiệt không còn lời nào để nói.
Anh rất muốn hỏi: Cô đủ chưa?
Ôn Thanh Thanh mỉm cười, nói: “Thật ra, tôi biết hôm nay là dương lịch!”
“Hả?”, Tần Kiệt ngẩn người: “Vậy mà cậu còn…”
“Tôi chỉ muốn tìm cái cớ hôn cậu thôi! Kết quả là tôi đã thành công rồi! Cám ơn cậu về nụ hôn vừa rồi! Tạm biệt!”
Dứt lời, Ôn Thanh Thanh vui sướng chạy đi.
Tần Kiệt: “…”
Ầm ĩ cả buổi, cuối cùng anh vẫn bị Ôn Thanh Thanh lừa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất